KÌ TÀI GIÁO CHỦ

Nghe lão Hoàng nói trong ngọc giản truyền công kia lại là công pháp Phật môn, Sở Hưu thật sự khá ngạc nhiên.

Vì công pháp truyền thừa hai mạch Phật môn còn tương đối đầy đủ nên truyền thừa lưu lạc bên ngoài cũng tương đối thưa thớt.

Ngày trước lúc Chương gia cường thịnh nhất cũng chẳng liên quan gì tới Phật môn, cho nên ngọc giản truyền công này hẳn do họ tình cờ nhận được, có điều lúc phân gia không rõ vì xung đột hay nguyên nhân gì khác mà vỡ thành hai nửa, mỗi bên cầm một nửa.

Về phần lão Hoàng lo Sở Hưu đồng thời tu luyện công pháp hai mạch Ma Phật sẽ xay ra sự cố, điểm này Sở Hưu lại không hề lo lắng.

Thực ra giờ Sở Hưu đã tính là đồng tu ba nhà Đạo Phật Ma.

Tiên Thiên Công chính là bí điển Đạo môn, không tăng cường thêm thuộc tính gì nhưng lại cực kỳ chú trọng căn cơ, cho nên không cần lo xung đột gì với công pháp khác.

Hơn nữa Sở Hưu mặc dù không tu luyện công pháp Phật môn nhưng trong người có Lưu Ly Kim Ti Cổ, trong cơ thể cũng ẩn chứa lực lượng Phật môn.

Về phần công pháp Ma đạo trên người Sở Hưu lại khá nhiều, bất luận A Tỳ Đạo Tam Đao hay Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú đều là ma công cực kỳ cường hãn.

Có lẽ vì từ đầu Sở Hưu đã biến ba loại lực lượng này thành căn cơ của chính mình, thậm chí Lưu Ly Kim Ti Cổ vốn là huyết mạch tương liên với Sở Hưu, cho nên chưa từng có chuyện xung đột lực lượng. Sở Hưu đương nhiên cũng không cần lo lắng sau này xuất hiện tình huống tẩu hỏa nhập ma.

Sở Hưu thản nhiên nói với lão Hoàng: “Điểm này ta biết, ngươi chỉ cần sửa chữa tốt ngọc giản truyền công là được, thứ khác ngươi không cần quan tâm.”

Sau khi nói xong Sở Hưu trực tiếp rời khỏi, để lại lão Hoàng ở phía sau lắc đầu.

Nếu không vì Sở Hưu chi bộn tiền, hắn cũng chẳng muốn hợp tác với loại sát thủ hung danh hiển hách như Sở Hưu. Quá căng thẳng, nói một câu cũng phải thật cẩn thận sợ chọc giận đối phương.

Bên phía lão Hoàng không có gì ngoài ý muốn, Sở Hưu bèn quay về Thanh Long Hội.

Có điều y vừa trở lại địa cung đã bị Quỷ Thủ Vương kéo lại nói: “Mấy ngày tới ngươi đừng nhận nhiệm vụ, đà chủ đại nhân định tập hợp toàn bộ lực lượng phân đà Thiên Tội để thực hiện một nhiệm vụ.”

Sở Hưu cau mày nói: “Lại nhiệm vụ tập thể?”

Nói thật thì loại nhiệm vụ tập thể như vậy, Sở Hưu sau khi chấp hành một lần thì chẳng muốn thi hành nữa, lợi ích quá thấp.

Có điều giờ đang dưới mái hiên nhà người, không thể không cúi đầu. Với tính cách vị Thiên Tội đà chủ kia, nếu Sở Hưu dám vi phạm mệnh lệnh của hắn, kết cục ra sao có thể tưởng tượng ra.

Dù sao Quỷ Thủ Vương cùng Hỏa Nô đều đã từng nói, muốn sống tốt trong phân đà Thiên Tội chỉ cần nhớ một điều, đó chính là tuyệt đối tuân thủ mệnh lệnh của đà chủ đại nhân.”

Quỷ Thủ Vương nói: “Lần này cũng coi như nhiệm vụ tập thể có điều không phải nhiệm vụ tập thể do người ngoài ban bố mà do đà chủ đại nhân muốn làm một việc, cần tất cả sát thủ trong phân đà Thiên Tội chúng ta phối hợp.

Bất quá ngươi cứ yên tâm, đà chủ đại nhân vẫn tương đối hào phóng, nhiệm vụ lần này sẽ ban thưởng cho mọi người theo mức nhiệm vụ cấp sáu.”

Sở Hưu nhún vai, cho dù nhiệm vụ cấp sáu chia xuống cũng chẳng được bao nhiêu, cùng lắm xem như chút an ủi trong lòng, khiến mọi người không đến mức ra tay xuông.



Có điều hành động liên tiếp của Thiên Tội đà chủ khiến Sở Hưu cảm thấy đối phương có vẻ hơi gấp gáp xao động.

Sở Hưu cũng từng đọc được chút tin tức về Thiên Tội đà chủ trong nội dung cốt truyện gốc, có điều không mấy tỉ mỉ.

Vị Thiên Tội đà chủ này có lẽ không phải đà chủ mạnh nhất trong lịch sử Thanh Long Hội nhưng lại là người mọi người biết đến nhiều nhất, cũng là kẻ hay gây chuyện nhất.

Bình thường, đà chủ Thanh Long Hội đều coi các phân đà Thanh Long Hội như một tổ chức sát thủ thuần túy, quản lý phát triển theo hướng đó. Nhưng chỉ có vị Thiên Tội đà chủ này thường xuyên dẫn đầu người của phân đà Thiên Tội gây chuyện trên giang hồ đất Yến Đông, làm xao động giới giang hồ không ít.

Lần trước chấp hành nhiệm vụ tập thể Sở Hưu đã có cảm giác này, lần này Sở Hưu dám khẳng định đối phương đã bắt đầu làm theo con đường trong kịch bản gốc.

Có điều những chuyện này cũng không mấy quan trọng với Sở Hưu, thực lực của y đặt đó, nếu theo sau lưng Thiên Tội đà chủ có lợi lộc đương nhiên y sẽ nghe lệnh làm việc, nhưng nếu ngược lại, vậy không nói trước được.

Sở Hưu đang nói chuyện với Quỷ Thủ Vương, Đường Nha không biết từ đâu lắc lư đi ra, vuốt vuốt một thanh Long Vĩ Truy Hồn Tiêu màu vàng kim tinh xảo trong tay, nói với Quỷ Thủ Vương: “Quỷ Thủ Vương, lần này đà chủ đại nhân rốt cuộc định làm gì, ngươi có biết không?”

Quỷ Thủ Vương cười khổ nói: “Đà chủ đại nhân cũng không nói tình hình cụ thể cho ta, hắn chỉ phân phó với ta bảo ta đợi ở đây, chờ các ngươi về thì lần lượt báo cho các ngươi tạm dừng nhiệm vụ, chuẩn bị cùng xuất thủ.”

Đường Nha chậc chậc thở dài, lắc đầu nói: “Đúng là phiền toái, thật ra làm người tốt nhất là đơn thuần một chút. Sát thủ cũng vậy, Thanh Long Hội chúng ta càng ngày càng không đơn thuần rồi.”

Quỷ Thủ Vương nhíu mày nói: “Ngươi có ý gì?”

Đường Nha không trả lời câu hỏi của Quỷ Thủ Vương mà hỏi ngược lại Sở Hưu; “Ngươi thấy sao?”

Sở Hưu chỉ thản nhiên đáp: “Người trong giang hồ mà, chuyện có đơn giản cũng sẽ biến thành phức tạp, quen là được.”

Đường Nha cười hắc hắc nói: “Đúng vậy, quen là được. Đáng tiếc ta mãi vẫn không quen nổi.”

Nói xong Đường Nha vừa ngâm nga một khúc nhạc mang ý vị Xuyên Thục vừa bỏ đi.

Quỷ Thủ Vương nhìn về phía Sở Hưu: “Hắn có ý gì?”

Sở Hưu vỗ vỗ bả vai Quỷ Thủ Vương nói: “Đừng đánh trống lảng, ngươi nghe rõ rồi còn hỏi làm gì?”

Sau khi nói xong Sở Hưu cũng quay người bỏ đi.

Quỷ Thủ Vương vẫn đứng im không nói gì, làm sát thủ Thanh Long Hội hơn mười năm, Quỷ Thủ Vương không phải kẻ ngu, thật ra hắn vẫn luôn hiểu, chỉ giả bộ hồ đồ mà thôi.

Thanh Long Hội chỉ đơn giản là tổ chức sát thủ, không tham gia phân tranh giang hồ, chỉ làm một thanh ma kiếm hai lưỡi trong tay mọi người.

Ai muốn dùng thanh kiếm này thì phải lấy máu tươi tưới lên nó, lúc đó thanh kiếm này vừa giúp ngươi giết người vừa là lực lượng tẩm bổ chuôi kiếm.

Thật ra đây là tôn chỉ thật sự của Thanh Long Hội, chỉ là từ làm một thanh kiếm đơn thuần, cuối cùng mới có thể chậm rãi lớn mạnh qua giết chóc vô tận trên giang hồ.

Thậm chí có thể nói là, chỉ cần trên giang hồ còn thù hận và giết chóc thì Thanh Long Hội vẫn còn giá trị sinh tồn.



Có điều dưới sự lãnh đạo của Thiên Tội đà chủ, giờ phân đà Thiên Tội đã chẳng còn thuần túy, Thiên Tội đà chủ cũng không muốn để phân đà Thiên Tội tiếp tục đi theo con đường cũ của Thanh Long Hội, muốn biến một chuyện đơn thuần đơn giản thành ra phức tạp.

Về phần chuyện này là tốt hay xấu ngay chính Quỷ Thủ Vương cũng không nhận ra. Nhưng hắn là tâm phúc của Thiên Tội đà chủ, giúp Thiên Tội đà chủ quản lý người trong phân đà, đương nhiên hắn không thể nói lung tung được. Có nhiều thứ cho dù nghe hiểu ngươi cũng phải vờ như không nghe thấy.

Hai ngày sau, Nhạn Bất Quy cũng hoàn thành nhiệm vụ trở về, Thiên Tội đà chủ trực tiếp gọi những võ giả có danh hiệu như Sở Hưu tới một phòng nghị sự, giảng giải nhiệm vụ mà phân đà Thiên Tội cần thực hiện lần này.

Nhìn mọi người ở đây, Thiên Tội đà chủ trầm giọng nói: “Nhiệm vụ lần này không phải nhiệm vụ của người ngoài mà là ta muốn cướp một thứ. Có điều các ngươi yên tâm, chỉ cần hoàn thành thuận lợi nhiệm vụ lần này, phần thưởng cho các ngươi sẽ không ít.”

Đám người ở đây trừ Nhạn Bất Quy mặt vẫn lạnh băng như trước, những người còn lại đồng loạt nói: “Cẩn tuân mệnh lệnh của đà chủ đại nhân!”

Thiên Tội đà chủ gật nhẹ đầu, cũng không bất mãn gì với Nhạn Bất Quy, tên đó vốn tính như vậy.

Thiên Tội đà chủ trầm giọng nói: “Nửa tháng trước Phương gia, một thế gia nhỏ tại Lâm Trung Quận đấu giá được một hộp báu không hề thu hút trong hội đấu giá hộp báu, không ngờ trong đó lại có chí bảo Huyết Ngọc Linh Lung.

Huyết Ngọc Linh Lung chính là chí bảo của Huyết Hà Phái thời thượng cổ, trong truyền thuyết nó được ngưng tụ từ tinh hoa khí huyết của hơn vạn võ giả luyện chế thành. Sau khi luyện hóa chẳng những có thể tăng cường khí huyết, còn có thể chuyển hóa cương khí thành Huyết Luyện Thần Cương.

Sau khi có được chí bảo này, mặc dù Phương gia đã cố gắng hết sức phòng ngừa tin tức tiết lộ ra ngoài, nhưng cuối cùng tin Huyết Ngọc Linh Lung xuất thế vẫn bị hai môn phái xung quanh Phương gia là Thanh Thần Phái cùng Kim Đao Môn biết được.

Hai phái này đều muốn Huyết Ngọc Linh Lung nên cùng uy hiếp Phương gia. Phương gia tức giận không nhịn nổi bèn tuyên bố sẽ giao Huyết Ngọc Linh Lung cho Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, không cầu bảo vật chỉ xin Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành che chở, chuyển Phương gia tới Bắc Địa, do Tụ Nghĩa Trang đứng ra làm nhân chứng.

Lúc này tổng quản khách khanh của Tụ Nghĩa Trang, Cửu Hoa Thanh Phong - Mạnh Nguyên Long đã tới Phương gia. Còn có một số cao thủ cường giả các môn phái xung quanh cũng đều tập trung tại Phương gia, muốn thấy bộ dáng của Huyết Ngọc Linh Lung.

Nửa tháng sau, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành sẽ chính thức phái người tới tiếp nhận Huyết Ngọc Linh Lung. Việc chúng ta muốn làm là thừa cơ bọn họ chưa kịp chuyển giao, nhân lúc hỗn loạn xuất thủ, cướp lấy Huyết Ngọc Linh Lung!”

Đám người Sở Hưu hai mặt nhìn nhau, nếu nói nhân lúc Huyết Ngọc Linh Lung vừa hiện thế ra tay cướp đoạt thì còn dễ.

Nhưng giờ bọn họ phải cướp Huyết Ngọc Linh Lung từ tay Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, cùng Tụ Nghĩa Trang. Đây không phải chuyện đơn giản gì.

Vị tổng quản khách khanh Cửu Hoa Thanh Phong - Mạnh Nguyên Long chính là đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Mấy năm trước được Nhiếp Nhân Long chiêu hiền đãi sĩ mời tới Tụ Nghĩa Trang, thậm chí Nhiếp Nhân Long tự mình kết bái với hắn, nhận làm nghĩa đệ, trên giang hồ luôn xưng huynh gọi đệ với nhau.

Còn Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành phái ai tới lại là ẩn số nhưng chắc hẳn thực lực sẽ không kém.

Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nghi hoặc: “Phương gia cách Tụ Nghĩa Trang gần nhất, sao bọn họ lại bỏ gần tìm xa, nhất định phải tìm Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành? Hơn nữa sao Tụ Nghĩa Trang lại không tức giận, vẫn đồng ý đứng ra làm nhân chứng? Trong đó phải chăng có âm mưu gì?”

Những người khác nghe Sở Hưu nói vậy cũng cảm thấy không đúng, lần lượt đưa mắt sang phía Thiên Tội đà chủ.

Nhìn Sở Hưu một hồi lâu, Thiên Tội đà chủ mới thản nhiên nói: “Thật ra ban đầu Phương gia cũng muốn dâng thứ này lên cho Tụ Nghĩa Trang, có điều Tụ Nghĩa Trang không dám nhận.

Di vật của đại phái Ma đạo thượng cổ Huyết Hà Phái, nó là đồ tốt. Có điều bất luận Nhiếp Nhân Long hay Nhiếp Đông Lưu đều không thích hợp dùng thứ này, bọn họ phải để ý tới thanh danh bản thân.

Còn cho người khác của Tụ Nghĩa Trang dùng? Nhiếp Nhân Long sẽ cam lòng sao? Cho nên tin tức này do Tụ Nghĩa Trang bán cho Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, có điều trong đó giao dịch cụ thể ra sao thì người khác không biết được.”

Bình luận

Truyện đang đọc