KÌ TÀI GIÁO CHỦ

 

 Trong chuyện của Triệu Nguyên Phong, Sở Hưu cũng đã nhìn ra có vẻ như quan hệ giữa các nghĩa tử của Hoắc Hành Tôn không được hòa thuận, còn chuyện bây giờ càng rõ ràng hơn. 

 Dựa theo thứ tự, Cừu Thiên Nhai mất tích, Bách Lý Phá Binh là người đứng đầu, cho nên có nói chuyện, có tặng quà thì cũng là hắn làm trước, kết quả lại bị Phó Long Khiếu hành động trước. 

 Hơn nữa bản thân Phó Long Khiếu cũng biết cách buôn bán, Thương Long Hạm Đội của hắn đi qua lại giữa Liệt Phong Hải và Thanh Phong Hải, mỗi lần đều mang lại lượng tài nguyên buôn bán kếch xù. 

 Tuy Bách Lý Phá Binh cũng là chủ nhân một hòn đảo, nhưng hắn lại chỉ là mãng phu. Khi Nạp Lan Hải còn chưa bị Khang Động Minh phé bỏ hai chân, hắn còn có chút mưu tính, thanh danh và thủ đoạn. Nhưng rất đáng tiếc, sau khi bị chém đứt hai chân, hắn không thể gượng dậy được, ẩn cư trong một hòn đảo nhỏ vô danh, chỉ có vài hạ nhân hầu hạ, không thể coi là người có thế lực. 

 Cho nên trước mắt trong số các nghĩa tử của Hoắc Hành Tôn, người có thế lực mạnh nhất lại là Phó Long Khiếu. 

 Sau Phó Long Khiếu, Bách Lý Phá Binh và Nạp Lan Hải mới dâng quà tặng của mình lên. Nhưng so với món thiên tài địa bảo Hải Bồ Đề, quà tặng của bọn họ có vẻ kém hơn rất nhiều. 

 Bách Lý Phá Binh tặng một món thần binh, Sở Hưu nhìn thứ này cũng khẽ lắc đầu. 

 Làm con nuôi của người ta bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ hắn không nhận ra rốt cuộc trình độ của Hoắc Hành Tôn ra sao à? Cho dù ngươi đưa Thính Xuân Vũ cho Hoắc Hành Tôn, không khéo Hoắc Hành Tôn cũng chướng mắt, vì hắn không dùng đến. 

 Còn Nạp Lan Hải, món quà mà hắn dâng tặng càng kém, là một bộ tranh chữ do hắn viết. 

 Nhưng trên bức tranh chữ kia vẽ rất chi tiết, kiếm khí tung hoành. Hiển nhiên Nạp Lan Hải đã bỏ không ít công sức, thậm chí võ giả cảnh giới Chân Đan cầm bức tranh chữ này còn có thể dùng như bí tịch võ công, nhưng đối với Hoắc Hành Tôn, vẫn không có tác dụng gì. 

 Cho nên Hoắc Hành Tôn chỉ mỉm cười ôn hòa với hai người này, không vui vẻ như lúc Phó Long Khiếu tặng quà. 

 Sau khi ba người dâng quà tặng, những người bên dưới mới lần lượt đưa quà cho hạ nhân, sau đó để đối phương đọc tên. 

 Thật ra những người bên dưới tặng quà rất bình thường, không có gì vượt quá giới hạn, chỉ cần không quá tệ là được. 

 Cứ cách vài năm là Hoắc Hành Tôn lại tổ chức mừng thọ một lần, ai có nhiều của cải mà chuẩn bị lắm thiên tài địa bảo như vậy? 

 Khi tới lượt Sở Hưu, hạ nhân của Hoắc gia thấy món đồ Sở Hưu đưa cho, hơi sửng sốt. 

 Đó là một thứ trông như bản vẽ, nhưng khi thấy chú giải trên đó, người này kinh hãi tới mức thiếu chút nữa hét lớn. 

 Hắn ổn định lại cảm xúc rồi hô lớn: “Tiêu Tử Kỳ của Trường Hạp Đảo, dâng lên một bản vẽ thần binh!’ 

 Sở Hưu đi theo Tiêu Tử Kỳ cầm thiệp mời, cho nên hạ nhân của Hoắc gia không nhận ra Sở Hưu, hắn chỉ đọc tên của Tiêu Tử Kỳ. 

 Nhưng vừa nghe câu này, mọi người ở đây như ong vỡ tổ. 

 Bản vẽ thần binh? Tiêu Tử Kỳ này làm gì vậy? Thứ này mà cũng lấy ra làm quà mừng thọ? 

 Cho dù là ở Trung Nguyên hay hải ngoại, bản vẽ thần binh đều là thứ quý giá tới cực điểm. Thậm chí có thể nói bản vẽ thần binh còn quý giá hơn cả thần binh. 

 Nguyên nhân rất đơn giản, vì thần binh là không thể phục chế. 

 Chín thành chín tông sư luyện khí chế tạo được thần binh, nhưng nếu ngươi bảo họ chế tạo một thanh thần binh giống thanh trước như đúc, có thể nói là cực kỳ khó khăn, thậm chí còn có thể nói là không thể nào. 

 Chế tạo thần binh, vật liệu là một nguyên nhân, trình độ của luyện khí tông sư là một nguyên nhân khác, vận may cũng là một nguyên nhân khác nữa. 

 Cho nên mới nói thần binh không cách nào sản xuất hàng loạt, vì không ai có thể nói rõ về vận may. 

 Nhưng bây giờ Sở Hưu lấy ra bản vẽ Thiên Đạo Chiến Hạp, thứ này nằm giữa cơ quan và binh khí, chỉ cần có đủ vật liệu, chế tạo dựa theo miêu tả trên bản vẽ là trăm phần trăm sẽ là thần binh, có thể nói là loại có thể mô phỏng. 

 Thứ này cực kỳ quý giá, thậm chí trong lịch sử loại thần binh phỏng chế như Thiên Đạo Chiến Hạp chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Có lẽ nó không phải thần binh mạnh nhất, nhưng lại là ổn định nhất. 


 Cho nên một bản vẽ như vậy còn quý giá hơn một thanh thần binh. 

 Trước mắt Sở Hưu đã không cần Thiên Đạo Chiến Hạp, cho nên có lấy ra làm quà tặng cũng không vấn đề gì. 

 Quan trọng nhất là nếu sử dụng Thiên Đạo Chiến Hạp như binh khí bình thường, thậm chí nó còn yếu hơn đa số các thần binh khác. 

 Chỉ khi phối hợp với Huyền Vũ Chân Công, Thiên Đạo Chiến Hạp mới thật sự là Thiên Đạo Chiến Hạp. 

 Đương nhiên Sở Hưu sẽ không dễ gì giao Huyền Vũ Chân Công ra. 

 Lúc này thấy ánh mắt mọi người đều chuyển sang phía mình, Tiêu Tử Kỳ vội 

 vàng nói: “Chư vị, món quà này không phải ta dâng tặng mà là vị Sở đại nhân này đưa.” 

 Mọi người ở đây lại nhìn sang phía Sở Hưu, ở đây chỉ có số ít nhận ra hắn, đại đa số mọi người còn đang bực bội, rốt cuộc vị này là ai? 

 Lúc này vị các chủ Thiên Nhất Thủy Các Bách Lý Phá Binh mà Sở Hưu đã gặp lúc trước đứng ra nói: “Vị này là Sở Hưu Sở đại nhân vừa từ Trung Nguyên tới. Trên đất Trung Nguyên vị này là kiêu hùng Ma đạo uy danh hiển hách, thậm chí thống lĩnh võ lâm một nước.” 

 Nói đoạn, Bách Lý Phá Binh giới thiệu tóm tắt thân phận Sở Hưu, tuy là tóm tắt nhưng mọi người ở đây vẫn kinh ngạc không thôi, vị này quả là đại nhân vật. 

 Khu vực hải ngoại thực tế hơn đất Trung Nguyên nhiều, không có phân biệt Chính Ma rõ rệt, cho nên bọn họ cũng không có gì bất mãn với thân phận Ma đạo của Sở Hưu. 

 Đất Trung Nguyên chia làm hai giới Chính Ma, Sở Hưu khống chế nửa ma đạo, thậm chí còn nắm tất cả thế lực giang hồ trong một quốc gia, quả thật kinh thế hãi tục. 

 Bách Lý Phá Binh và Nạp Lan Hải đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đầy nghi hoặc. 


 Hắn có địa vị như hiện giờ là nhờ năm nghĩa tử, chuyện này Hoắc Hành Tôn chưa bao giờ phủ nhận. 

 Cho nên rất nhiều người nghi ngờ hắn tinh thông thuật bói toán, có thể là đại tông sư bói toán hoặc có bảo vật gì đó trên người. Nhưng thật ra tất cả mọi người đều đoán sai. 

 Hoắc Hành Tôn không biết thuật bói toán, hắn còn không tu luyện võ đạo chứ đừng nói tới thứ cao cấp như bói toán. 

 Hắn cũng không có dị bảo gì trên người, phải nói là vận may của hắn luôn không tốt, ngay cả mở hộp báu cũng không nhận được thứ gì hay.

Bình luận

Truyện đang đọc