KÌ TÀI GIÁO CHỦ

Quan Trung Thành nằm chính giữa đất Quan Trung. Tường thành đen nhánh, có thể nói là thành trì kỳ dị nhất thiên hạ. Nó là một tòa thành sắt.

Ngày trước trên đất Quan Trung chiến hỏa liên miên, giới võ lâm Quan Trung tự xây dựng Quan Trung Hình Đường, thiết lập trật tự. Cho nên lúc đầu bọn họ định xây dựng một tòa thành không thể sụp đổ trước mặt quân đội cả ba nước, dùng sắt đen bao bọc quanh tường thành, khiến bức tường vô cùng kiên cố. Cho dù tông sư võ đạo có thể ngăn sông phá núi tự tay xuất thủ cũng không đánh nát được tòa thành sắt thép này.

Toàn bộ Quan Trung Hình Đường dùng trăm năm mới xây dựng được Quan Trung Thành như vậy, quy mô của nó hoàn toàn sánh được với đô thành đại quốc như Bắc Yên, Đông Tề, Tây Sở.

Vừa bước vào Quan Trung Thành, Sở Hưu đã cảm thấy võ giả của đất Quan Trung rất khác biệt.

Võ giả nơi này luôn khiến người ta có cảm giác tự tin, cho dù võ giả tầng chót cũng tràn ngập đấu chí cùng tinh thần phấn chấn.

Khi tại Bắc Yên, phần lớn võ giả tầng chót chỉ có thể coi như người giang hồ bình thường, có lúc vì tiền bạc hay vì tài nguyên tu luyện hay quyền quý mà chém giết lẫn nhau. Giữa các võ giả luôn mang theo ác ý cùng âm mưu.

Nhưng đất Quan Trung do lịch sử nơi này không có những đại phái truyền thừa ngàn năm thâm căn cố đế, thậm chí những đại môn phái đại thế gia tại Quan Trung mấy trăm năm trước cũng chỉ xuất thân võ giả tầng chót giang hồ, lại thêm Quan Trung Hình Đường giữ gìn trật tự, khiến các võ giả tầng chót cũng không bị áp bách quá nặng.

Hơn nữa đất Quan Trung là trung tâm mậu dịch của ba nước, cực kỳ phồn hoa, cũng có rất nhiều cơ hội.Nói đơn giản hơn trên đất Quan Trung này chỉ cần ngươi có năng lực, vậy không cần lo bị mai một.

Do di ngôn của Sở Cuồng Ca nên Sở Nguyên Thăng không ở trong Quan Trung Hình Đường mà ở lại trong một đại trạch tại Quan Trung Thành.

Mặc dù Sở Nguyên Thăng luôn bắt chước cách làm của phụ thân nhưng không phải hắn không có chút suy nghĩ riêng của mình.

Tỉ như Sở Cuồng Ca ngày trước cực kỳ tiết kiệm, chỉ ở trong Quan Trung Hình Đường, thậm chí không có trạch viện riêng của mình, cũng không có vật ngoại thân xa hoa nào.

Nhưng Sở Nguyên Thăng lại không giống, hắn thích hưởng thụ xa hoa, càng thích học đòi văn vẻ, tỉ như các loại tranh chữ.

Thân là võ giả, võ công Sở Nguyên Thăng không mạnh trong cùng cấp độ, nhưng thư pháp tranh chữ lại ít người sánh được.

Lúc này Sở Nguyên Thăng bị người đuổi giết dọc đường, cực kỳ chật vật. Đầu tiên hắn về trạch viện của bản thân lập tức đổi một bộ áo gấm khác rồi mới dẫn Sở Hưu tới Quan Trung Hình Đường.

Quan Trung Hình Đường ở chính giữa của Quan Trung Thành, do một loạt những đình viện lầu cao phối hợp với nhau, xung quanh được ngăn cách bằng các bức tường. Chỉ có điều bất luận khu đình viện hay các bức tường đều được rèn bằng sắt đen như tường thành Quan Trung Thành, có cảm giác cứng rắn nghiêm trang.

Trước cửa Quan Trung Hình Đường không bày mấy thứ như sư tử đá mà đặt một thanh trường kiếm cùng một thanh trường đao cao cỡ một người, mang hàm nghĩa tôn chỉ của Quan Trung Hình Đường trước nay luôn là dùng võ đình chiến, lấy võ xây dựng trật tự hình đường!

Ngay cả bảng hiệu của Quan Trung Hình Đường cũng không dùng biển gỗ bình thường mà dùng một khối Hắc Thiết Hải, dùng các loại binh khí vạch ra bút tích.

Nghe nói bốn chữ này do những người liên thủ xây dựng Quan Trung Hình Đường khi cùng dùng binh khí khắc ra, vừa nhìn vào đã thấy khí tức sắc bén cực hạn ập tới mặt.

Người lui tới Quan Trung Hình Đường nhiều nhất chính là các bộ đầu giang hồ trực thuộc Quan Trung Hình Đường.



Đám bộ đầu giang hồ này ăn mặc cũng khá đặc sắc. Họ chỉ mặc trang phục võ sĩ thông thường, có điều theo cấp bậc bất đồng mà chia ra màu xanh, màu xám và màu đen.

Võ giả Thối Thể cùng Ngưng Huyết mặc áo xanh, Tiên Thiên cùng Nội Cương cảnh mặc áo xám. Người mặc áo đen thường là kẻ cầm quyền trong Quan Trung Hình Đường, yếu nhất cũng là Ngoại Cương cảnh.

Mà trên y phục võ sĩ của bọn họ còn được thay đổi đôi chút, trên bả vai, cánh tay cùng ngực bọn họ đều có giáp bằng sắt đen hoa văn Thao Thiết, vừa không ảnh hưởng tới hành động vừa tăng thêm khả năng phòng ngự cho bản thân.

Chuyện này là do đại đa số các bộ đầu giang hồ đều hành động đơn độc, đi truy bắt những hung đồ ác tặc vi phạm luật pháp đất Quan Trung, cho nên Quan Trung Hình Đường cũng nghĩ mọi biện pháp gia tăng sức chiến đấu cho họ.

Ngoài ra đại bộ phận các bộ đầu giang hồ của Quan Trung Hình Đường đều mang theo một hộp sắt lớn cao chừng nửa người, bên trong đặt một số binh khí dự bị cùng cơ quan ám khí, cùng công cụ cần dùng khi xử án.

Những bộ đầu giang hồ của Quan Trung Hình Đường đều có năng lực rất mạnh, đơn độc xuất thủ cũng có thể truy sát đám cùng hung cực ác cả ngàn dặm, khi xử lý những án báo thù giang hồ cũng có thể tùy ý suy đoán được tin tức cặn kẽ của hung thủ.

Cho nên bất luận triều đình ba nước hay các đại phái giang hồ khi cần xử lý chuyện loại này thường đều tới nhờ bộ đầu giang hồ của Quan Trung Hình Đường xuất thủ.

Đương nhiên ra tay như vậy cũng không phải làm không công, đương nhiên phải trả tiền.

Sở Nguyên Thăng dẫn Sở Hưu vào Quan Trung Hình Đường, những bộ đầu giang hồ đi ngang qua đều cung kính thi lễ với Sở Nguyên Thăng, gọi một tiếng: “Sở đại hiệp!”

Sở Hưu có thể nhìn ra tối thiểu chín phần bộ đầu giang hồ cung kính rất thành tâm, có thể thấy địa vị của Sở Nguyên Thăng tại Quan Trung Hình Đường.

Đương nhiên chuyện này chỉ mang ý nghĩa có một người cha tốt rất quan trọng. Đối với Sở Nguyên Thăng, di trạch của Sở Cuồng Ca đủ cho hắn ăn cả đời. Thậm chí nếu Sở Nguyên Thăng sống được lâu, con của hắn ăn thêm đời nữa cũng không thành vấn đề.

Đi thẳng tới hậu trạch trong Quan Trung Hình Đường, Quan Tư Vũ vẫn sống ở đây. Giống như Sở Cuồng Ca, Quan Tư Vũ không thích xa xỉ, không có trạch viện bên ngoài.

Sở Nguyên Thăng vừa định gõ cửa, cánh cửa trạch viện lại đột nhiên mở ra, một nữ tử bước ra.

Thấy bộ dáng nữ tử kia ngay cả Sở Hưu cũng phải ngây người, chỉ cảm thấy cực kỳ cuốn hút.

Nữ tử kia dung nhan xinh đẹp tới cực điểm, mi dài môi đỏ, ngũ quan phải dùng tới hai chữ hoàn mỹ để mô tả.

Xem tướng mạo vóc dáng tuổi tác nữ tử này vào khoảng ba mươi nhưng không hề có dấu tích của thời gian, ngược lại càng tôn thêm phong tình thành thục. Tấm váy dài đỏ rực cũng chẳng che lấp nổi những đường cong mê người của thân thể, phảng phất như quả đào chín mọng mê hoặc chúng nhân.

Thật ra điểm hấp nhẫn của người phụ nữ này không phải tướng mạo của nàng, cũng chẳng phải dáng người, mà là khí chất trên người nàng.

Đó là một loại cảm giác cực kỳ không tự nhiên, rõ ràng khí chất lạnh lùng vô cùng nhưng phối hợp cùng tướng mạo và dáng người lại càng khiến người ta có cảm giác quyến rũ vô bờ. Thần sắc nàng càng nghiêm túc, khí chất càng lạnh lùng lại càng khiến người ta có ảo giác mị hoặc.

Kiếp trước Sở Hưu cũng coi như từng trải nhưng bất luận người y từng gặp hay từng thấy trên TV, không ai sánh nổi cùng nữ tử trước mắt.

Các nàng không thua kém dung mạo hay dáng dấp mà là khí chất hỗn hợp giữa thanh lãnh và vũ mị. Nói đơn giản hơn người phụ nữ này là loại khiến người ta thấy một lần là chỉ nghĩ tới lên giường.



Lúc này Sở Nguyên Thăng thấy nữ nhân này lại hơi căng thẳng thi lễ; “Đại tẩu.”

Sở Hưu kinh ngạc nhìn thoáng qua Sở Nguyên Thăng một chút. Trong Quan Trung Hình Đường Sở Nguyên Thăng chưa từng khách khí với người nào như vậy, ngược lại những người khác thấy hắn đều phải chủ động tới thăm hỏi, cho dù thực lực có mạnh hơn hắn đi nữa.

Người phụ nữ kia gật nhẹ đầu rồi thản nhiên nói: “Tới tìm lão gia à? Lão gia đang xử lý công vụ bên trong, các ngươi vào đi.”

Nói xong, nữ nhân kia trực tiếp đi khỏi, ánh mắt chỉ lướt qua Sở Hưu một chút, không nói thêm gì.

Sau khi nữ nhân kia đi khỏi Sở Hưu mới nghi hoặc: “Vị này là?”

Sở Nguyên Thăng nhỏ giọng nói: “Đó là thê tử của Quan Tư Vũ Quan đại ca, Mai Khinh Liên, cô ấy…”

Sở Nguyên Thăng vừa định nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ nói nhỏ: “Dù sao cô ấy cũng là thê tử của Quan đại ca, ngày thường cứ tôn kính với cô ấy một chút cũng không sai.”

Nghe Sở Nguyên Thăng nói vậy sắc mặt Sở Hưu lại thoáng lộ vẻ kỳ quái.

Nếu y không tính sai, giờ vị đường chủ của Quan Trung Hình Đường, Thiết Diện Phán Quan - Quan Tư Vũ đã hơn bảy mươi tuổi. Đương nhiên Quan Tư Vũ là tông sư võ đạo Chân Đan cảnh, thọ nguyên tới ba trăm năm, hơn bảy mươi mới đang tuổi tráng niên.

Có điều nghe đồn Quan Tư Vũ cương trực công chính, thiết diện vô tư, càng nghiêm khắc kiềm chế bản thân, kết quả lại cưới một người vợ như vậy, Quả thật khiến Sở Hưu cảm thấy không hài hòa.

Sở Nguyên Thăng không nhiều lời chỉ dẫn Sở Hưu vào một trạch viện, gõ gõ lên cửa một thư phòng.

“Vào đi.” Một giọng nói trầm ngâm uy nghiêm vang lên trong thư phòng.

Sở Nguyên Thăng đẩy cửa bước vào, bên trong phòng chất đầy các loại công văn, có vẻ hơi hỗn loạn. Chính giữa là một người trung niên bề ngoài khoảng bốn năm mươi tuổi ngồi rất ngay ngắn. Người này chính là đường chủ Quan Trung Hình Đường thanh danh hiển hách trên giang hồ, đứng hạng tám trên Phong Vân Bảng, Thiết Diện Phán Quan - Quan Tư Vũ!

Phong Vân Bảng không chỉ sắp xếp theo thực lực mà còn phải xem thanh danh của ngươi trên giang hồ. Điểm này Phong Mãn Lâu nói không tính, phải do người trong giang hồ công nhận mới được.

Quan Tư Vũ thật ra cũng không cường đại như những cường giả khác trên Phong Vân Bảng. Tỷ như thứ hạng của hắn trên Phong Vân Bảng thậm chí còn cao hơn Đại Long Thủ - Bộ Thiên Nam của Thanh Long Hội, nhưng trên thực tế thực lực hắn thua xa Bộ Thiên Nam.

Có điều Quan Trung Hình Đường triệt để quật khởi trên tay hắn, đạt tới địa vị hiện tại trên giang hồ. Có thể nói hắn là người khuấy đảo phong vân giang hồ, cho nên cho dù thực lực kém xa Bộ Thiên Nam nhưng thứ hạng lại cao hơn hẳn.

Lúc này Sở Hưu cũng đánh giá qua Quan Tư Vũ, người này thân hình cao lớn, mặc áo đen, tướng mạo đoan chính, thần thái uy nghiêm, trên mặt có ba chòm râu dài, sắc mặt hơi đỏ.

Lúc này do đang trong thư phòng, không có người ngoài nên Quan Tư Vũ thu liễm khí thế trên người bản thân, nhìn qua như người bình thường. Có điều Sở Hưu vẫn cảm nhận được một áp lực cực mạnh đến từ người hắn.

Trong đó có nguyên nhân do hắn là cường giả cấp bậc võ đạo tông sư nhưng cũng có phần do khí thế uy nghiêm được tích lũy suốt mấy chục năm chấp chưởng Quan Trung Hình Đường, cho dù thu liễm cũng không bớt được bao nhiêu.

Bình luận

Truyện đang đọc