KÌ TÀI GIÁO CHỦ

Chuyến đi tới Thương Dương Quận mang lại cho Sở Hiếu Đức nhiều cảm nhận sâu sắc, cũng khiến hắn hoàn toàn tin tưởng việc đứng về phe Sở Hưu không hề sai lầm.

Khi hắn cầm tín vật Cửu Phân Đường tới tìm Mạc Thiên Lâm, Mạc Thiên Lâm không nói hai lời lập tức ra tay giúp hắn điều tra chuyện Thu Đông Mậu.

Tại Thương Dương Quận hắn cũng đã thấy lực lượng của Thương Dương Mạc gia còn hữu dụng hơn triều đình Đông Tề.

Thế lực võ lâm to to nhỏ nhỏ, thậm chí võ giả tán tu cũng phải nể mặt Thương Dương Mạc gia, nói một là một, hai là hai.

Vừa nghĩ tới tương lai sức mạnh này cũng có thể trợ giúp bản thân, Sở Hiếu Đức lại thấy kích động.

Mặc dù lực lượng Cửu Phân Đường không phải dùng không, ngươi được bao nhiêu vậy phải trả bấy nhiêu, nhưng dù sao cũng tốt hơn cảnh tứ cố vô thân lúc trước của Sở Hiếu Đức.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Vụ Thu Đông Mậu có kết quả rồi?”

Sở Hiếu Đức gật đầu nói: “Đúng là có kết quả, tên Thu Đông Mậu kia quả nhiên có vấn đề!

Một tháng trước đó, thậm chí cả năm trước đó Thu Đông Mậu đều không hề ra ngoài, chỉ ở nguyên trong Thương Dương Quận.

Nhưng ngay khi Thu Chấn Thanh cự tuyệt Thái tử, Thái tử đã phái người dưới trướng tới gặp Thu Đông Mậu, từ đó trở đi Thu Đông Mậu mua không ít thuốc bổ đưa tới chỗ Thu Chấn Thanh.

Trước đây Thu Đông Mậu cũng từng có hành động như vậy. Chẳng qua là một thủ đoạn lấy lòng Thu Chấn Thanh của hắn mà thôi, nhưng một tháng đó số lần lại khá nhiều.”

Ánh mắt Sở Hưu lộ ra thần thái khác lạ, giờ y đã đoán ra rốt cuộc có chuyện gì. Vị Thái tử điện hạ kia mặc dù có vẻ bình thường nhưng lại không phải kẻ ngu.

Thu Chấn Thanh đứng về phe Nhị hoàng tử cũng chẳng sao, hắn còn có thể lôi kéo con trai Thu Chấn Thanh.

Đương nhiên người hắn muốn lôi kéo không phải con trai lớn của Thu Chấn Thanh là Thu Đông Ninh mà là con tư sinh của hắn, Thu Đông Mậu.

Độc quả thật do Thu Đông Mậu hạ, Sở Hưu dám cam đoan trong số thuốc bổ mà hắn đưa tới cho Thu Chấn Thanh chắc chắn có độc Thất Nguyệt Hải Đường.

Nếu đổi lại thành võ giả khác, mấy thứ đồ bổ bình thường như vậy họ cũng chướng mắt, nhưng Thu Chấn Thanh vốn tính cách giản dị tiết kiệm, đường đường trường chủ Phi Mã Mục Trường, đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, thậm chí đại đa số thời gian đều ăn cơm canh rau dưa. Cho nên những thứ Thu Đông Mậu đưa tới hắn cũng không lãng phí, thậm chí còn có thể chia sẻ cho người trong nhà.

Nếu không có Khương Văn Nguyên âm thầm phá đám, Thu Đông Ninh chắc chắn sẽ chết dưới độc tố của Thất Nguyệt Hải Đường, còn biểu hiện nguyên nhân cái chết cũng không phải trúng độc mà là chân khí phản phệ mà chết, rất giống tẩu hỏa nhập ma.

Đến lúc đó biện pháp duy nhất của Thu Chấn Thanh là đón Thu Đông Mậu về, toàn lực bồi dưỡng đứa con tư sinh này, mà Thu Đông Mậu lại có nhược điểm trong tay Thái tử, Thái Tử cũng có thể dùng Thu Đông Mậu làm được nhiều việc.

Chỉ đáng tiếc, kế hoạch đang tốt đẹp cuối cùng lại bị Khương Văn Nguyên âm thầm phá hủy, Thu Chấn Thanh đã chết, Thu Đông Mậu thật ra cũng chẳng còn mấy tác dụng.

Nếu thực lực Thu Đông Mậu mạnh hơn không chừng triều đình Đông Tề còn giao Phi Mã Mục Trường cho Thu Đông Mậu quản lý.

Nhưng giờ Thu Đông Mậu thậm chí còn chưa đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, giao cả Phi Mã Mục Trường rộng lớn cho Thu Đông Mậu? Nói đùa gì vậy?

Triều đình Đông Tề cùng lắm chỉ cho Thu Đông Mậu chút vinh hoa phú quý, cho hắn sống cả đời yên ổn, chỉ thế mà thôi.

Đương nhiên, với Thái tử mà nói, Thu Đông Mậu đã vô dụng, nhưng với Sở Hưu lại rất có tác dụng.

Sở Hưu đã tra xét hết điền trang của Thu Chấn Thanh nhưng vẫn không tìm ra công pháp, thậm chí không thấy có tài nguyên tu luyện quý giá hay thứ gì khác.



Những thứ này Lục tiên sinh không cầm, trên người Thu Chấn Thanh cũng không có, vậy khả năng duy nhất là bị hắn giấu đi.

Thu Đông Mậu mặc dù là con tư sinh của Thu Chấn Thanh, nhưng tư sinh thì cũng là con ruột, hơn nữa thực lực hắn cũng không tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với Thu Chấn Thanh. Để đề phòng vạn nhất hay lưu lại đường lui, khả năng Thu Đông Mậu biết những thứ này là rất lớn.

Lại liên tưởng tới phản ứng khoa trương của Thu Đông Mậu lúc Trình Chu Hải tra án, khả năng này lại càng cao.

Suy nghĩ một hồi, Sở Hưu hỏi: “lần này ngươi có tìm ra chứng cứ gì không?”

Sở Hiếu Đức lắc đầu nói: “Không có bất cứ chứng cớ nào, người Thái tử phái tới chỉ xuất hiện một lần.

Bên phía Thu Đông Mậu cũng phủi sạch tay chân, không để lại dấu vết, thậm chí ngay Thất Nguyệt Hải Đường cũng là Thái tử cho hắn.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, nếu đã vậy, xem ra y phải đích thân xuất mã.

Sở Hưu thèm thuồng công pháp trong tay Thu Chấn Thanh đã lâu, y cũng không có ý định chia sẻ với những người khác, sau khi nhận được tin này, y lập tức nói với bọn Trình Chu Hải: “Chư vị, giờ nhiệm vụ bên Đông Tề đã hoàn thành, các ngươi có thể trở về Quan Trung Hình Đường báo cáo.”

Trình Chu Hải nghe Sở Hưu nói ‘các ngươi’, không khỏi nghi hoặc: “Ngươi không về cùng à?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Mặc dù bản án bên triều đình Đông Tề đã chấm dứt, nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, nhưng phần cuối còn chút vết tích nhỏ không ảnh hưởng tới toàn cục cần xử lý.

Chuyện này không cần các ngươi hỗ trợ, tự ta cũng có thể xử lý. Ta sẽ về nhanh thôi.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Trình Chu Hải lập tức hiểu, y có một số ‘việc tư’ cần xử lý, chẳng qua chỉ lấy Quan Trung Hình Đường ra làm vỏ bọc mà thôi.

Chuyện như vậy không ảnh hưởng tới toàn cục, bọn họ cũng chẳng phải Vương Thiên Bình, nhất định phải co kéo với Sở Hưu.

Cho nên tiện người cũng tiện mình, bọn Trình Chu Hải nói thẳng: “Vậy thì tốt, chúng ta đợi Sở huynh ở Quan Trung Hình Đường.

Sở huynh xin cứ yên tâm, khi báo cáo lại bản án chúng ta sẽ không nói lung tung, không ai đoạt được công lao của Sở huynh cả.”

Nếu bọn họ cùng nhau trở về, đương nhiên sẽ do Sở Hưu đích thân tới báo cáo tình hình cho Quan Tư Vũ.

Nhưng giờ Sở Hưu về trễ hơn một chút, Quan Trung Hình Đường chắc chắn sẽ hỏi bọn họ trước.

Bất quá bọn họ cũng không muốn kết thù kết oán với Sở Hưu, đương nhiên không cần nói sai sự thật.

Sở Hưu gật đầu: “Ta tin tưởng vào nhân phẩm của mọi người, vậy xin cáo từ.”

Sau khi nói xong, Sở Hưu lập tức tới điền trang của Thu Chấn Thanh tìm Thu Đông Mậu.

Lúc này điền trang của Thu Chấn Thanh vẫn bị Long Kỵ Cấm Quân phong tỏa, hiện giờ chuyện Khương Văn Nguyên đã được giải quyết nhưng Phi Mã Mục Trường nên xử lý ra sao vẫn là ẩn số, cho nên nơi này vẫn bị phong tỏa.

Thấy Sở Hưu tới thủ vệ Long Kỵ Cấm Quân chắp tay với Sở Hưu nói: “Sở đại nhân!”

Những Long Kỵ Cấm Quân này đều biết Sở Hưu tham gia vụ vây giết Khương Văn Nguyên, đồng thời tham tướng Phương Trấn Kỳ của bọn họ dường như còn có quan hệ không tệ với y, cho nên những Long Kỵ Cấm Quân này rất khách khí với Sở Hưu.

Nhìn qua xung quanh, Sở Hưu cau mày nói: “Bọn Thu Đông Mậu đâu rồi?”



Long Kỵ Cấm Quân kia lắc đầu nói: “Không biết, hôm qua hắn còn ở lại nơi này trông giữ trước quan tài cha hắn, có điều sau khi biết tin Khương Văn Nguyên đã chết, hắn cùng Giang Đông Ngũ Hiệp đều rời đi ngay buổi tối.”

Sở Hưu cau mày: “Đi rồi? Bọn họ đi hướng nào?”

Long Kỵ Cấm Quân nói: “Hình như theo hướng tây, ta còn nghe nói bọn họ định nhanh chóng tới Mặc Lưu Thành ở phía tây.”

Mặc Lưu Thành? Thu Đông Mậu tới đó làm gì?

Cái gọi là Mặc Lưu Thành thực ra chỉ là một khu mỏ quặng, nổi tiếng vì sản xuất một loại bảo thạch kỳ dị có tên Mặc Lưu Ly, toàn thân trong suốt, có thể dùng như đồ trang sức trân quý, cũng có hể dùng để bố trí trận pháp, giá cũng không rẻ.

Theo suy nghĩ của Sở Hưu, Thu Đông Mậu giờ nên trở lại Thương Dương hoặc tới Đại Lương Thành của Đông Tề gia nhập dưới trướng vào Thái tử, hắn tới đó làm gì?

Có điều Sở Hưu cũng nhanh chóng nghĩ ra, Thu Đông Mậu tới Mặc Lưu Thành cũng là đầu quân cho Thái tử.

Tại Đông Tề mỗi hoàng tử đều có quyền lực không nhỏ, tự có đất phong riêng của mình.

Nếu Sở Hưu nhớ không nhầm, Mặc Lưu Thành chính là một trong số đất phong của Thái tử.

Thương dương chỉ là nơi Thu Chấn Thanh bố trí cho Thu Đông Mậu, giờ đương nhiên hắn không muốn về đó nữa.

Còn trong Đại Lương Thành, Thái tử bị hoàng đế Đông Tề Lữ Hạo Xương trách cứ, giờ đang bế quan hối lỗi. Thân phận Thu Đông Mậu ít nhiều gì cũng khá mẫn cảm, đương nhiên hắn không muốn gặp Thu Đông Mậu.

Còn Mặc Lưu Thành lại là đất phong của Thái tử, còn sản xuất ra Mặc Lưu Ly, có thể nói là rất quan trọng đối với Thái tử. Ở đó Thái tử cũng có không ít người, Thu Đông Mậu tới đó cũng đảm bảo được an toàn của mình, đồng thời Thái tử cũng phải an bài cho hắn một đường lui phù hợp.

Sở Hưu nhướn mày, Thu Đông Mậu này cũng xem như thông minh, chẳc hẳn đã nhận ra nguy cơ nên mới vội vàng rời đi như vậy?

Có thứ Sở Hưu đã coi trọng, hắn đâu đễ buông tha? Thu Đông Mậu này chắc chắn không thoát khỏi lòng bàn tay Sở Hưu!

Mà lúc này trên đường tới Mặc Lưu Thành, Giang Đông Ngũ Hiệp hộ tống Thu Đông Mậu đi trên đường, đây cũng là lần cuối cùng bọn họ hộ tống Thu Đông Mậu.

Lần này năm người Giang Đông Ngũ Hiệp tới đây một là vì bảo hộ con trai duy nhất còn lại của ân nhân bọn họ, hai là muốn báo thù cho ân nhân Thu Chấn Thanh.

Thế nhưng giờ triều đình Đông Tề đã tuyên bố An Nhạc Vương Khương Văn Nguyên cấu kết Ma đạo gi ết chết Thu Chấn Thanh, vậy việc báo thù cũng chẳng tới phiên bọn họ, sau khi hộ tống Thu Đông Mậu đến nơi đến chốn, bọn họ cũng có thể rời khỏi.

Dọc đường này, Thu Đông Mậu đi rất gấp gáp, cứ như sau lưng đang có người đuổi theo. Mà thực tế, Thu Đông Mậu cũng đang hết sức lo sợ.

Hắn biết chuyện Khương Văn Nguyên liên thủ với Thái tử nhưng thật sự không ngờ Quan Trung Hình Đường lại tra tới tận Thái tử, trực tiếp lật đổ Khương Văn Nguyên.

Nếu Quan Trung Hình Đường tra được ra Khương Văn Nguyên, vậy có tra ra mình không? Điểm này Thu Đông Mậu cũng không dám cam đoan.

Đặc biệt là tên Sở Hưu cầm đầu đám Quan Trung Hình Đường kia, mỗi lần thấy Sở Hưu, Thu Đông Mậu lại có cảm giác kinh hãi khiếp vía. Bản thân khi đứng trước mặt hắn cứ như không mặc đồ, lúc nào cũng có thể bị đối phương nhìn thấu.

Cho nên sau khi nhận được tin Khương Văn Nguyên đã chết, An Nhạc Vương Phủ bị hủy diệt; Thu Đông Mậu âm thầm truyền tin cho người liên lạc của Thái tử, bên kia bảo hắn trước tiên đừng tới Đại Lương Thành mà qua Mặc Lưu Thành, đến đó Thái tử tự có an bài.

Đương nhiên tình huống thực tế là giờ Thái tử Lữ Long Cơ đang sứt đầu mẻ trán, thời gian đâu mà để ý tới Thu Đông Mậu, cho nên cứ ném Thu Đông Mậu sang Mặc Lưu Thành đã rồi tính.

Có điều, đúng lúc này đám người đi đường đang yên tĩnh, Ngô Thiên Đông lại đột nhiên hiếu kỳ hỏi: “Thu công tử, vì sao ngươi lại gấp gáp muốn tới Mặc Lưu Thành như vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc