KÌ TÀI GIÁO CHỦ

 

 Nghe vậy Đại Hắc Thiên Ma Giáo nói: “Hoàng tộc Tây Sở? Cái này thì chưa biết được. 

 Ngươi cũng biết tình hình Tây Sở rồi đấy, giang hồ rối loạn, thế lực của triều đình rất yếu, thậm chí đã yếu tới mức trong khu vực Tây Sở thì tiếng nói của triều đình còn không có tác dụng bằng những đại phái giang hồ chúng ta. Thậm chí triều đình còn thường xuyên tới nhờ chúng ta xử lý một số sự vụ trong giang hồ. 

 Cho nên quan hệ giữa hoàng tộc Tây Sở và giang hồ Tây Sở không quá căng thẳng, hay nói là quan hệ với bất cứ ai cũng không tệ. 

 Khâm Thiên Giám của hoàng thất Tây Sở là đạo sĩ Thiên Sư Phủ, mỗi năm hoàng đế đều tới Thiên Sư Phủ tế thiên cầu phúc. Nếu không sợ đắc tội Bái Nguyệt Giáo ta, không khéo hoàng tộc Tây Sở còn tôn Thiên Sư Phủ lên thành quốc giáo. 

 Nhưng tương tự, Bái Nguyệt Giáo ta cũng có một số đặc quyền trong khu vực Tây Sở, không ít ngự y trong hoàng cung là đệ tử của Bái Nguyệt Giáo ta!” 

 Sắc mặt Sở Hưu có hơi kỳ quái: “Đệ tử Bái Nguyệt Giáo làm ngự y?” 

 Đại Tế Ti Bái Nguyệt Giáo ở bên cạnh cười khà khà nói: “Sở đại nhân đừng nhìn nhận thiển cận như vậy, phải biết cổ có thể giết người cũng có thể cứu người. 

 Đạo lý sinh tử đều nằm trong lòng, giết người hay cứu ngươi là phải xem ngươi sử dụng ra sao.” 

 Đông Hoàng Thái Nhất khinh thường xua tay nói: “Được rồi, đừng nói mấy lý luận vô dụng của ngươi nữa.” 

 Sau khi oán trách Đại Tế Ti một câu, Đông Hoàng Thái Nhất quay sang nói với Sở Hưu: “Nếu Sở đại nhân muốn tìm hoàng thất Tây Sở, bên phía ta có thể đi cùng ngươi. 

 Hoàng tộc Tây Sở sẽ nể mặt Bái Nguyệt Giáo chúng ta, đương nhiên đàm phán ra sao thì phải dựa vào chính ngươi.” 

 Sở Hưu gật đầu nói: “Vậy xin làm phiền Đông Hoàng Thái Nhất đại nhân.” 

 Sau khi bàn bạc xong, bọn Sở Hưu cũng không trì hoãn mà trực tiếp đi cùng Đông Hoàng Thái Nhất tới đô thành của Tây Sở, Giang Đô Thành. 

 Thân là quốc gia yếu nhất trong ba nước đương thời, đúng là Giang Đô Thành không bằng Đại Lương Thành của Đông Tề và Yên Kinh Thành của Bắc Yên. 

 Tuy Giang Đô Thành cũng là kinh thành, cũng không kém hơn, nhưng so với hai kinh đô khác lại nhỏ hơn nhiều. 

 Đông Hoàng Thái Nhất nói hoàng tộc Tây Sở sẽ nể mặt mình, chuyện này không phải nói khoác. 

 Hắn vừa vào thành đã có người báo tin lên trên, không đợi đám người Sở Hưu vào trong hoàng thành, có một lão già mập lùn mặc áo gấm cười ha hả tới nghênh đón: “Đông Hoàng Thái Nhất đại nhân, đã lâu không thấy ngài đến Giang Đô Thành. Sao hôm nay ngài lại có thời gian đến đây? 

 Đã đến rồi thì đừng vội đi, vừa hay gần đây thủ hạ của ta bắt được một con gà bảy màu trong Thập Vạn Đại Sơn, nó là đặc sản miền núi cực phẩm đấy. Lát nữa ta sẽ bảo người thêm chút nấm, nấu cho chúng ta một bữa thật ngon.” 

 Lão già mập lùn này trông khá nực cười nhưng Sở Hưu có thể cảm nhận được đối phương cũng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần. 

 Đương nhiên nếu không có cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần cũng không dám lôi lôi kéo kéo xưng huynh gọi đệ với Đông Hoàng Thái Nhất. 

 Lão già mập lùn kia nhìn thấy Sở Hưu, hai mắt lập tức nheo lại theo bản năng, hiển nhiên đã nhận ra Sở Hưu là ai, nhưng ngoài miệng vẫn hỏi: “Hai vị này là?” 


 Đông Hoàng Thái Nhất lạnh nhạt nói: “Đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ của Ma đạo ta, đường chủ Trấn Võ Đường, người quản lý giang hồ Bắc Yên, Sở Hưu Sở đại nhân. Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói? 

 Còn một vị khác chính là đường chủ Cung Phụng Đường hoàng thất Bắc Yên, cũng là Trấn Bắc Vương của Bắc Yên, Hạng Sùng Hạng vương gia.” 

 Đông Hoàng Thái Nhất lại chỉ lão già mập lùn nói: “Vị này là đại tướng quân của Tây Sở Lang Gia Quân, Ngọc Diện Phi Long - Vũ Văn Phục.” 

 Nghe danh hiệu này, sắc mặt Sở Hưu và Hạng Sùng đều trở nên cực kỳ quái dị. 

 Bọn họ biết Lang Gia Quân, đây là đội quân mạnh nhất Tây Sở, tương đương với Trấn Quốc Ngũ Quân của Bắc Yên. Đương nhiên Trấn Quốc Ngũ Quân có năm mà Tây Sở chỉ có mình Lang Gia Quân. 

 Nhưng ai mà ngờ được lão già mập lùn trông khá buồn cười này lại là đại tướng quân của Lang Gia Quân, hình tượng này thật quá chênh lệch. 

 Quan trọng nhất là danh hiệu của đối phương còn là Ngọc Điện Phi Long, đúng là nực cười. 

 Phi Long thì còn tạm, vạn nhất tốc độ của đối phương quá nhanh thì sao. Dù sao vóc dáng không đại biểu cho tốc độ. 

 Nhưng Ngọc Diện là thế quái nào? Với bộ dáng đó mà cũng gọi là Ngọc Diện? 

 Lúc này Vũ Văn Phục cũng không để ý tới ánh mắt Sở Hưu và Hạng Sùng, hắn chỉ lúng túng xoa tay nói: ”Chư vị muốn gặp bệ hạ à?” 

 Đông Hoàng Thái Nhất trợn mắt nói: “Không gặp bệ hạ thì chúng ta chạy tới Giang Đô Thành xa xôi làm cái gì?” 


 Vũ Văn Phục cười ha hả nói: “Gần đây bệ hạ hơi mệt, không tiện gặp mặt. 

 Hay là thế này đi, chư vị tới phủ của ta nghỉ một đêm, để ta bày tiệc mời 

 khách, ngày mai sau khi thông báo sẽ đến gặp bệ hạ.” 

 Lúc này ánh mắt Đông Hoàng Thái Nhất lại đột nhiên trầm xuống: “Vũ Văn Phục, chúng ta quen biết đã lâu, ngươi lừa người khác thì thôi, giờ còn định lừa cả ta à? 

 Đừng chơi kế vặt với ta, rốt cuộc bệ hạ đang làm gì?” 

 Vũ Văn Phục vỗ đùi cười khổ nói: “Đừng hất lửa vào ta, ta cũng bị ép thôi. 

 Bây giờ người của Thiên Sư Phủ, Tọa Vong Kiếm Lư và Phong Vân Kiếm Trủng đều ở đây, nếu các ngươi đi vào chẳng hóa ra đánh nhau à? Ta chỉ có thể bảo ngươi đi thôi.” 

 Nghe Vũ Văn Phục nói vậy, Sở Hưu và Hạng Sùng nhìn nhau, trong lòng đều có cảm giác nặng nề. 

 Trong giang hồ có không ít người thông minh, bọn họ nghĩ ra thì người khác cũng có thể nghĩ ra. 

 Các thế lực như Thiên Sư Phủ đều ở Tây Sở, cho dù bọn họ nghĩ ra chậm cũng có thể nhanh chân tới trước. 

 Đông Hoàng Thái Nhất cười lạnh nói: “Ồ! Đều ở đây à, náo nhiệt đấy. Vừa hay, dẫn chúng ta đến đi! 

 Vũ Văn huynh yên tâm, chúng ta sẽ nể mặt Tây Sở các người, không động thủ trong hoàng thành đâu.” 

 Nghe Đông Hoàng Thái Nhất nói vậy, Vũ Văn Phục đành dẫn bọn họ vào trong hoàng thành. 

 Triều đình Tây Sở không muốn đắc tội với người trong Chính đạo, đương nhiên cũng không muốn đắc tội với người trong Ma đạo. 

 Lúc này trong đại điện hoàng cung, một nam tử trung niên mặc long bào ngồi ở ghế chủ, bên dưới có ba người ngồi. 

 Trong đó một vị là Khánh tiền bối của Thiên Sư Phủ, bên cạnh hắn là Huyền Long Tử đang đứng. 

 Thật ra Thiên Sư Phủ không muốn xen vào chuyện này. Chỉ có điều thanh thế bên Đông Tề càng lúc càng lớn, Thiên Sư Phủ thân là một trong Tam Đại Đạo Môn, hai phái khác đã giương lá cờ lớn trừ ma vệ đạo, Thiên Sư Phủ không có động tĩnh gì cũng không tốt. 

 Hoàng đế Tây Sở, Mạnh Vân Thịnh là một người trung niên tướng mạo nho nhã, trông không có khí phách của đế vương mà có vẻ tri thức. 

 Trong tam đại đế vương đương thời, Mạnh Vân Thịnh không phải người bình thường nhất, hắn cũng có hùng tâm tráng trí như Hạng Long. 

 Chỉ tiếc là, dù sao Bắc Yên cũng có chút căn cơ, còn với quốc lực của Tây Sở, cho dù hùng tâm tráng trí trán chí của Mạnh Vân Thịnh có lớn đến đâu, năng lực có cao đến mấy thì điều kiện tự nhiên vẫn bày ra ở đó, hắn cũng chẳng có cách nào xoay chuyển tình hình. 

 Giữ được cơ nghiệp hoàng triều Tây Sở đến bây giờ đã là nhờ tổ tiên che chở rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc