KÌ TÀI GIÁO CHỦ

Trong đó Sở Hưu cùng Sở Hiếu Đức và Chung Bình không tính quá quen, gặp mặt xong hai bên chỉ chào hỏi nhau một tiếng mà thôi.

Còn Trình Chu Hải đã từng giao thủ với Sở Hưu, coi như tâm phục khẩu phục y, hắn cười tủm tỉm nói: “Sở huynh, lại gặp mặt rồi, quả không hổ là người đánh bại được ta. Ta biết ngay ngươi sẽ giương danh trên Thần Binh Đại Hội mà.”

Chung Bình ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Đánh bại ngươi thì nhiều người làm được, nhưng giương danh trên giang hồ thì chưa chắc.”

Thu Chấn Thanh nhún vai với Sở Hưu nói: “Nói chuyện với cái loại không biết đùa như ngươi đúng là nhàm chán, Sở huynh, vụ án lần này Quan đường chủ bảo ngươi dẫn đầu, có tin tức gì không?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta cũng chỉ nghe nói đôi chút, biết được đại khái mà thôi, huống hồ phương diện này ta không am hiểu, vẫn phải nhờ vào chư vị thôi.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, cả Thu Chấn Thanh cùng Sở Hiếu Đức đều thêm chút hảo cảm với Sở Hưu.

Bọn họ biết Chung Bình cùng Sở Hưu đều không am hiểu tra xét dấu vết, nhưng do danh tiếng cùng thực lực cả Sở Hưu lớn nhất cho nên đường chủ mới giao cho Sở Hưu dẫn đầu.

Thu Chấn Thanh chỉ sợ Sở Hưu bảo thủ cố chấp, ngoài nghề chỉ huy trong nghề, vậy vụ án này khó mà tra nổi.

Vụ án này được hoàng thất Đông Tề coi trọng như vậy, sau khi hoàn thành nhiệm vụ phần thưởng cũng không ít, nhưng nếu bọn họ làm hỏng việc, không chỉ làm tổn hại thanh danh Quan Trung Hình Đường, khi trở về cũng sẽ bị phạt.

Giờ xem ra Sở Hưu cũng tự biết mình, hiểu chuyện chuyên môn cần người chuyên nghiệp làm.

Lúc này một võ giả Ngoại Cương cảnh hơn ba mươi tuổi đi tới chắp tay với mọi người áy náy cười nói: “Chư vị, xin lỗi, tại hạ tới muộn.”

Trình Chu Hải âm thầm truyền âm cho Sở Hưu: “Tên này chính là đệ tử mà Ân Bá Thông vừa thu nhận, Vương Thiên Bình. Sở huynh cẩn thận một chút, tên này nổi danh là kẻ khẩu Phật tâm xà.

Sau lần trước Lệ Thiên Hào bị ngươi phế bỏ, dẫu sao Ân Bá thông cũng phải thu nhận một đệ tử giữ thể diện, Vương Thiên Bình này thực lực bình thường nhưng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, xử lý vài đối thủ cạnh tranh, lại thêm hắn giỏi nịnh nọt nên mới thành đệ tử Ân Bá Thông.”

Lúc này Vương Thiên Bình đi tới trực tiếp chắp tay với Sở Hưu, tư thái cúi thấp vô cùng: “Vị này hẳn là Sở Hưu Sở đại nhân? Sở đại nhân quả không hổ là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi Quan Trung Hình Đường ta, tuấn kiệt có một không hai, nhiệm vụ lần này có Sở đại nhân dẫn dắt chắc chắn sẽ vô cùng nhẹ nhàng, thoải mái hoàn thành!”

Sở Hưu híp mắt nhìn Vương Thiên Bình.

Theo lý mà nói hắn là đệ tử của Ân Bá Thông, thái độ với Sở Hưu nên mang địch ý mới đúng, kết quả tên này lại khá nhún nhường, thậm chí có ý nịnh bợ như vậy.

Trên thực tế chút mưu vặt của hắn cũng bị Sở Hưu nhìn thấu, người này đúng như Trình Chu Hải nói, là kẻ khẩu phật tâm xà.

Mặt ngoài là hắn nịnh bợ Sở Hưu, nói lời hay ý đẹp tâng bốc Sở Hưu, nhưng xung quanh Sở Hưu còn có Trình Chu Hải, Sở Hiếu Đức, tất cả đều là tuấn kiệt trẻ tuổi tại Quan Trung Hình Đường. Vương Thiên Bình nói vậy là định tâng bốc Sở Hưu, khích bọn Trình Chu Hải oán hận và không phục Sở Hưu.

Chỉ có điều tính toán này của hắn đã là sai lầm, cho dù nghe hắn nói vậy, bọn Trình Chu Hải cũng không có gì không phục.

Không phải tâm địa họ rộng lượng mà do ban đầu khi tỷ thí Sở Hưu đã thể hiện thực lực hoàn toàn áp đảo bọn họ, xứng danh người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi của Quan Trung Hình Đường. Đây chỉ là lời nói thật, bọn họ có gì mà ghen tị?



Vương Thiên Bình không chứng kiến trận chiến đó, giờ còn chơi mấy trò vặt này trước mặt Sở Hưu, rõ là nực cười.

Lúc này Sở Hưu chỉ nhìn Vương Thiên Bình, không nói gì.

Mãi tới lúc Vương Thiên Bình bị nhìn tới mức sợ hãi hắn mới thản nhiên nói: “Nhiệm vụ lần này do đường chủ đích thân phân phó, đối phương còn là người của hoàng tộc Đông Tề, chuyện lớn như vậy ngươi lại nói với ta là nhẹ nhàng với lại thoải mái ư? Thái độ lười biếng như vậy có làm được nhiệm vụ không? Có cần ta nói với đường chủ thay người khác không?”

Vương Thiên Bình biến sắc cười gượng nói: “Sở đại nhân nói đùa rồi, tại hạ chỉ thuận miệng nói vậy thôi, đến lúc đó chúng ta đều cần nghiêm túc điều tra, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, vậy mới không phụ kỳ vọng của đường chủ.”

Cảnh cáo Vương Thiên Bình một câu, lúc này Chưởng ấn ti Phó tổng quản Vương Cẩn cũng dẫn người tới.

Sở Hưu chắp tay với Vương Cẩn nói: “Tham kiến Vương công công.”

Thấy khí thế trên người Sở Hưu, Vương Cẩn hài lòng gật đầu nói: “Ngươi là Sở Hưu? Ừm, không tệ, Quan đường chủ đã giao mọi việc cho ngươi, ta cũng tin tưởng ánh mắt của Quan đường chủ, mau chóng tra rõ bản án này, chúng ta cũng có thể báo cáo lại cho bệ hạ. Các ngươi chắc chắn sẽ nhận được phần thưởng rất lớn.”

Sở Hưu chắp tay nói: “Vương công công xin cứ yên tâm, chuyện chuyên môn cứ giao cho người chuyên nghiệp xử lý. Phương diện này Quan Trung Hình Đường chúng ta tuyệt đối là chuyên nghiệp.”

Vương Cẩn gật đầu nói: “Vậy thì được, chúng ta lên đường thôi.”

Nói xong đám người trực tiếp cưỡi khoái mã dùng tốc độ nhanh nhất khởi hành tới Đông Tề.

Trên đường Sở Hưu hỏi Vương Cẩn: “Vương công công, Thu Chấn Thanh bị giết, bên phía Đông Tề có phát hiện manh mối gì không?”

Đám người Trình Chu Hải cũng nghiêng tai lắng nghe, lời này là Sở Hưu hỏi thay bọn họ, dù sao chuyện này họ mới là những người am hiểu.

Vương Cẩn lắc đầu nói: “Gần như không có manh mối gì, mặc dù Thu Chấn Thanh là trường chủ của Phi Mã Mục Trường nhưng hắn không thể ở mãi trong trại chăn nuôi được, mà thường ở trong một điền trang cạnh trại.

Hơn nữa Thu Chấn Thanh tính cách đơn giản không thích xa hoa, hắn không có đệ tử, trong điền trang cũng chỉ có vợ con của hắn cùng năm người hầu phụ giúp việc sinh hoạt hàng ngày. Kết quả chỉ trong một đêm tất cả đều bị giết, ba ngày sau người của Phi Mã Mục Trường lấy làm lạ vì đã lâu ngày Thu Chấn Thanh không xuất hiện, tự mình tới điền trang tìm hắn mới phát hiện hắn đã chết.”

“Vậy bình thường Thu Chấn Thanh có kẻ thù gì không?” Sở Hưu lại hỏi.

Vương Cẩn lắc đầu nói: “Chuyện giang hồ báo thù đúng là có khả năng nhất, bên Đông Tề cũng có người điều tra nhưng không hề có manh mối gì.

Khi Thu Chấn Thanh chưa gia nhập Đông Tề, nói thẳng ra thì chỉ là người buôn ngựa, nửa người giang hồ nửa người làm ăn, hơn nữa hay có thiện chí giúp đỡ người khác, thanh danh cũng rất khá.

Nghe nói có một số người giang hồ nghèo khổ không mua nổi ngựa, Thu Chấn Thanh sẽ chủ động đưa tặng, không nhận một đồng bạc.

Sau khi Thu Chấn Thanh gia nhập triều đình Đông Tề, triều đình Đông Tề càng không keo kiệt với người mình. Thực lực của Thu Chấn Thanh tăng cường, quy mô của Phi Mã Mục Trường cũng sẽ mở rộng.

Từ đó trở đi, Thu Chấn Thanh cũng trợ giúp một số người giang hồ qua lại Phi Mã Mục Trường, kết được không ít thiện duyên, chỉ cần hắn có thể giúp được, lại không vi phạm đạo nghĩa giang hồ, thường thì Thu Chấn Thanh sẽ không cự tuyệt.



Theo ta thấy, Thu Chấn Thanh mới thật sự là người nhân nghĩa, ít ra cũng khá hơn cái loại nhân nghĩa bỏ đi của Tụ Nghĩa Trang bên Bắc Yên nhiều.

Bao năm qua, không ít người nhận được ân huệ của Thu Chấn Thanh, nhưng nếu nói ai có thù với hắn lại không tìm ra nổi.”

Sở Hưu nhướn mày, y thật sự không ngờ Thu Chấn Thanh lại có danh tiếng tốt như vậy.

Chỉ có điều trong cốt truyện gốc, Thu Chấn Thanh nổi danh là nhờ hắn vô tình nhận được bộ công pháp kia.

Dù sao thiên phú thực lực Thu Chấn Thanh đều chỉ coi là bình thường, Phi Mã Mục Trường mặc dù quy mô không nhỏ nhưng nói cho cùng vẫn chỉ là chăn ngựa.

Nhưng Thu Chấn Thanh lại dùng một môn công pháp bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, có thể thấy môn công pháp này cường đại tới mức nào, cho nên phần lớn mọi người đều đặt ánh mắt lên bộ công pháp đó.

Lần này Sở Hưu cũng nghi ngờ cái chết của Thu Chấn Thanh có liên quan tới bộ công pháp kia, chỉ hy vọng y nghĩ sai, bằng không lần này Sở Hưu đi uổng công rồi.

Nửa tháng sau đám người Sở Hưu tới Tế Châu Phủ, có điều bọn họ không vào châu phủ mà trực tiếp tới thôn trang của Thu Chấn Thanh.

Phi Mã Mục Trường nằm trên một bình nguyên phía đông Tế Châu Phủ, điền trang của Thu Chấn Thanh cách Phi Mã Mục Trường không xa, diện tích cũng không lớn. Đúng như Vương Cẩn nói, Thu Chấn Thanh sống rất đơn giản.

Tỷ như Sở Hưu từng thấy trạch viện của La gia tại Kiến Châu Phủ, phải xa hoa hơn điền trang của Thu Chấn Thanh tới trăm lần.

Thế nhưng một đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất như Thu Chấn Thanh lại ở nơi như vậy, quả thật là vô cùng giản dị. Đặc biệt là tài sản của Phi Mã Mục Trường thậm chí còn giàu có hơn một số tông môn.

Sau khi bước vào điền trang, bên trong vang lên tiếng nói chuyện ồn ào, Vương Cẩn lập tức cau mày.

Lúc này trong đình viện của điền trang, một thanh niên hơn hai mươi tuổi tức giận nới với một võ giả trung niên thân mặc chiến giáp: “Vị đại nhân này, ta phận là con, nhưng giờ phụ thân chết, thậm chí không được thấy thi thể, không có tư cách tế bái hay sao?”

Võ giả trung niên mặc chiến giáp sắc mặt lạnh băng, bản thân cũng có tu vi cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, nghe vậy chỉ lạnh lùng nói: “Thu công tử, xin lỗi, bên trên đã có lệnh, trước khi người của Quan Trung Hình Đường tới không ai được phép chạm vào thi thể. Dù là tòa điền trang này cũng đã bị Long Kỵ Cấm Quân ta tiếp quản, không ai được tự ý ra vào!”

Thanh niên kia sắc mặt đau buồn, bên cạnh hắn còn năm võ giả, bốn nam một nữ, thực lực đều không yếu, ba Ngũ Khí Triều Nguyên cùng hai Tam Hoa Tụ Đỉnh, lúc này ai nấy đều khuyên can an ủi thanh niên kia.

Vương Cẩn đi vào cau mày nói: “Mất trật tự, chuyện gì xảy ra vậy?”

Thấy ánh mắt mọi người nhìn lại, Vương Cẩn nói với Sở Hưu: “Vị này là tham tướng Phá Phong Doanh của Long Kỵ Cấm Quân, Trường Minh Đao - Phương Trấn Kỳ, cũng là người bệ hạ phái tới hiệp trợ phá án lần này.”

Nhìn Phương Trấn Kỳ, ánh mắt Sở Hưu không khỏi lộ vẻ kỳ quái. Lúc trước để trốn thoát khỏi sự truy sát của Thiên Tội đà chủ, y đã giả mạo Long Kỵ Cấm Quân, cũng dùng chính lệnh bài của Phá Phong Doanh.

Ngày trước, mấy tên Long Kỵ Cấm Quân chết tại Sở gia cũng là người của Phá Phong Doanh, kể cả lão cha hờ của Sở Hưu cũng vậy.

Chỉ có điều Sở Hưu thật sự không ngờ hôm nay lại gặp phải chính chủ.

Bình luận

Truyện đang đọc