KÌ TÀI GIÁO CHỦ

 

 Thái độ của Y Ba Tuần rất khách khí, nhưng trong sự khách khí này lại có vẻ giả dối. 

 Sở Hưu như cười như không nói: “Y tông chủ, chúng ta coi như người quen lâu ngày, không cần chơi hư chiêu như vậy! Ta tới vì sao, chắc ngươi cũng biết. 

 Đã biết thì ngươi cũng hiểu bây giờ ta không có thời gian dự tiệc hay dùng cơm. Bên phía Bắc Yên sắp bén lửa tới nơi rồi.” 

 Y Ba Tuần cười khổ nói: “Sở đại nhân, không phải Đệ Lục Thiên Ma Tông không muốn giúp đỡ mà là chúng ta ở khu vực Nam Hải. 

 Nam Hải rất gần Nam Man, bây giờ bên đó đã có tin tức đưa tới, ngươi có biết ai tới không?” 

 Tâm thần Sở Hưu hơi động nói: “Rama?” 

 Y Ba Tuần cười khổ nói: “Đúng vậy, chính là Rama. Đối phương không tới tìm Đệ Lục Thiên Ma Tông chúng ta mà trực tiếp in dấu phật ấn trên mặt biển. Uy thế đó như thiêu đốt cả đất trời, một phật ấn mà bốc hơi mất không biết bao nhiêu nước biển. Ba ngày liền Đệ Lục Thiên Ma Tông chúng ta đều bị bao phủ trong hơi nước. 

 Đệ Lục Thiên Ma Tông chúng ta còn chưa ra tay, Rama đã đến cảnh cáo. Nếu Đệ Lục Thiên Ma Tông chúng ta thật sự xuất thủ, còn chưa đến Bắc Yên đã bị người của Tu Bồ Đề Thiền Viện xử đẹp rồi.” 

 Sở Hưu khẽ nhíu mày, hiện giờ giang hồ chính là như vậy, Chính Ma dính líu lẫn nhau. 

 Bên phía Tây Sở, võ lâm Chính đạo đồng ý ra tay nhưng bị Bái Nguyệt Giáo ngăn cản. 

 Phía nam thì Đệ Lục Thiên Ma Tông cũng muốn hỗ trợ nhưng bị Tu Bồ Đề Thiền Viện uy hiếp. 

 Sở Hưu trầm giọng nói: “Ta đã hiểu chỗ khó xử của Y tông chủ, cho nên lần này ta tới không yêu cầu Đệ Lục Thiên Ma Tông ra tay. Ta tới tìm Y tông chủ nhờ ngài giúp một chuyện nhỏ.” 

 Nghe Sở Hưu nói không ép Đệ Lục Thiên Ma Tông của mình ra tay, Y Ba Tuần lập tức thở phào một tiếng rồi hỏi: “Chẳng hay Sở đại nhân muốn ta làm gì?” 

 “Rất đơn giản, ta chỉ muốn nhờ Y tông chủ đi theo ta một chuyến tới Đông Hải mà thôi. 

 Tạm thời không thể trông cậy vào thế lực võ lâm Trung Nguyên, cho nên ta muốn mượn sức thế lực võ lâm ở hải ngoại, giáng một đòn nặng sau lưng Đông Tề. 

 Chỉ cần Đông Tề lui binh, tất cả đều dễ giải quyết. 

 Nhưng ta không hiểu nhiều về thế lực ở khu vực hải ngoại, cho nên đành đến nhờ Y tông chủ giúp đỡ. 

 Nam Hải Đông Hải đều là biển, phải nhờ người quen như Y tông chủ mới đáng tin cậy.” 


 Y Ba Tuần cười khổ nói: “Đúng là Nam Hải và Đông Hải gần nhau, nhưng ta mới tới khu vực Đông Hải có vài lần. Tuy không hiểu rõ nhưng cũng biết đôi chút. Ta có thể đi cùng Sở đại nhân lần này. 

 Nhưng Sở đại nhân, ta khuyên ngươi nên cẩn thận một chút thì hơn. Cho dù ngươi có tới Đông Hải, rất có thể sẽ tay trắng đi về. 

 Võ giả ở hải ngoại rất ít khi nhúng tay vào chuyện trong võ lâm Trung Nguyên. Ngươi muốn bảo bọn họ tiến vào Trung Nguyên, còn đối địch với đại quốc như Đông Tề, rất khó!” 

 Sở Hưu híp mắt nói: “Trước kia bọn họ không đến là vì không có đủ lợi ích. 

 Giang Sơn Các đang sống yên ổn ở hải ngoại, vì sao bây giờ lại về Trung Nguyên? Chẳng phải vì có đủ lợi ích hay sao? 

 Y tông chủ chỉ cần dẫn đường là được, mọi chuyện cứ để ta lo. 

 Dẫu có khó khăn đi nữa cũng phải thử một lần. Không thử sao biết không được?” 

 Sở Hưu đã không nghe khuyên bảo, Y Ba Tuần cũng không nhiều lời. 

 Võ lâm hải ngoại và võ lâm Trung Nguyên là hai khu vực tách biệt. Cho nên đừng nhìn Sở Hưu rất nổi tiếng trong võ lâm Trung Nguyên, nhưng tới hải ngoại chưa chắc tiếng tăm đó có tác dụng gì. 

 Khu vực Đông Hải và Nam Hải có sự khác biệt rất lớn, mà điểm chênh lệch lớn nhất chính là nhân số. 

 Khu vực Nam Hải nhiều gió bão, khí hậu nóng bức, hoàn cảnh ác liệt, cho nên những thế lực có thể cắm rễ ở Nam Hải đều Côn Luân Sơn thực lực khá mạnh, ví dụ như Đệ Lục Thiên Ma Tông, cho nên nhân số cũng ít. 

 Còn khí hậu của Đông Hải lại ôn hòa hơn nhiều, thiên địa nguyên khí dồi dào, còn có vô số hải đảo to to nhỏ nhỏ, có người thường, cũng có võ giả. Thậm chí rất lâu trước đó còn có người dựng nước ở Đông Hải, nhưng đáng tiếc đảo quốc có quá nhiều biến số, chưa được mấy năm đã bị hủy diệt. 

 Trước mắt một số thế lực ở Đông Hải nằm trong tay các tông môn thế gia, một phần khác lại trong tay các cường giả đơn độc, chiếm cứ một đảo, tự phong làm vương, nhưng thường không lâu dài, số người giữ được đến đời thứ ba đã ít càng thêm ít. Còn nếu giữ được đến đời thứ ba trở lên đương nhiên cũng thành tông môn hoặc thế gia. 

 Sở Hưu và Y Ba Tuần muốn đi đường mau chóng nên trực tiếp lên thuyền tới Đông Hải. 

 Trên thuyền của Đệ Lục Thiên Ma Tông có bố trí trận pháp, tốc độ còn nhanh hơn võ giả Chân Hỏa Luyện Thần chạy hết tốc lực, quan trọng nhất là đỡ tốn sức, không cần dừng lại. 

 Bằng không cho dù võ giả Chân Hỏa Luyện Thần có thể điều động vận dụng lực lượng thiên địa bất cứ lúc này, họ cũng không thể đi trên nước trong thời gian dài được. 

 Khi tới gần Đông Hải, Sở Hưu hỏi: “Y tông chủ, bây giờ thế lực có thực lực mạnh nhất ở khu vực Đông Hải là của vị nào?” 

 Y Ba Tuần nói: “Sở đại nhân định bắt tay vào thuyết phục từ thế lực lớn nhất? Ý tưởng này cũng không sai, khu vực Đông Hải có rất nhiều hải đảo, cũng có vô số thế lực, từ dưới lên trên không bằng từ trên xuống dưới. 

 Nhưng thực ra người có thực lực mạnh nhất Đông Hải lại không phải thế lực lớn nhất. Chuyện này có hơi khác so với Trung Nguyên.” 

 Sở Hưu kinh ngạc nói: “Ồ? Vì sao?” 

 Y Ba Tuần lắc đầu nói: “Ta cũng không rõ lắm, nhưng hàng ngàn hàng vạn năm qua vẫn luôn như vậy. 

 Có lẽ là vì võ giả ra đời ở Đông Hải luôn đối mặt với biển rộng vô biên vô tận, trong lòng càng hướng về thiên địa nhiều hơn hướng về quyền thế. 

 Cho nên bao năm qua, hầu hết chí cường giả của khu vực Đông Hải đều là võ si, khó mà gặp mặt. 


 Hơn nữa khu vực Đông Hải cũng chia thành hai phần, một phần là vùng biển gần với lục địa Đông Tề tên là Thanh Phong Hải, có nhiều hải đảo, ít sóng gió, thích hợp cho bách tính và võ giả sinh sống. 

 Vùng biển sâu hơn tên là Liệt Phong Hải, thường xuyên có sóng gió càn quét. Một số hải đảo hơi nhỏ sẽ bị gió bão bao phủ, chỉ có đảo lớn hoặc võ giả với thực lực cường đại mới có thể sinh sống. Thậm chí hoàn cảnh nơi đó còn ác liệt hơn khu vực Nam Hải của chúng ta. 

 Cho nên lần này Sở đại nhân không cần nghĩ tới thế lực bên Liệt Phong Hải. Các thế lực trên vùng biển đó thường tự cung tự cấp, hơn nữa họ cách Đông Tề quá xa, sẽ không động tâm đâu. 

 Thế lực ở Thanh Phong Hải đông đảo, đại đa số các thế lực cũng có buôn bán qua lại với Đông Tề, thậm chí có một số người thường xuyên đi buôn qua lịa giữa Trung Nguyên và hải ngoại. Những người này đáng để cân nhắc.” 

Bình luận

Truyện đang đọc