KÌ TÀI GIÁO CHỦ

 

 Bách Đông Lai nhếch miệng nói: “Chẳng lẽ còn phải hỏi tại sao lại muốn trèo lên vị trí cao hơn à? Có người ngăn cản con đường của ta, còn không chịu tránh đường, thế thì đành phải nghĩ cách giải quyết thôi.” 

 Bách Đông Lai cười khẽ một tiếng rồi tiếp tục nói: “Được rồi, ta không lấp lửng nữa, nói rõ cho Sở đại nhân luôn. Ta muốn động thủ với Hoắc Hành Tôn không phải ngày một ngày hai. 

 Sở đại nhân mới tới khu vực Đông Hải không lâu, chắc cũng nghe đủ chuyện thần kỳ về Hoắc Hành Tôn. Đây đúng là chuyện đáng để tuyên dương, nhưng chắc chắn ngươi không biết những chuyện khác. 

 Chí Tôn Đảo của Hoắc Hành Tôn, hay nên nói là người của Hoắc gia hắn đã thành tai họa của khu vực Thanh Phong Hải này!” 

 “Ồ? Hoắc Hành Tôn định độc bá Đông Hải, khiến cho một mình hắn độc tôn?” 

 Bách Đông Lai cười lạnh nói: “Có lẽ hắn có ý định này nhưng dù sao tuổi tác cũng cao rồi, không còn sức làm như vậy. 

 Lũ người Hoắc gia cực kỳ ghê tởm, bọn chúng không trực tiếp chiếm đoạt ngươi, không đối chọi ngoài sáng. Ngược lại chúng điều động một số kẻ trực hệ trong Hoắc gia tới môn phái của ngươi, dùng hình thức ‘hỗ trợ’ nhúng tay vào sự vụ trong tông môn của ngươi, kiếm lấy lợi ích. 

 Trong Thiên Nhất Thủy Các của ta đã có vài chỗ bị người của Hoắc gia chiếm cứ. 

 Đám con cháu của Hoắc Hành Tôn không ai thành tài, cho nên nghĩ ra cách đáng kinh tởm như vậy, kiếm chỗ ăn cho đám đời sau của hắn. 

 Nhưng hắn tưởng tất cả mọi người chịu nén giận chắc?” 

 Sở Hưu nghe xong không khỏi lắc đầu, y cũng không biết nên mô tả Hoắc Hành Tôn như thế nào mới đúng. 

 Có bóc lột thủ hạ cũng phải biết chú ý chừng mực, ví dụ như Sở Hưu đang làm trong võ lâm Bắc Yên. 

 Ta lấy đồ của các ngươi nhưng cũng để lại cho các ngươi một số lợi ích thực tế, để các ngươi chứng kiến tiền cung phụng hàng tháng của các ngươi được tiêu vào đâu. 

 Tuy đám tông môn trong võ lâm Bắc Yên cũng tiếc rẻ, nhưng ít nhất bọn họ biết tiền cung phụng mà mình nộp là có hiệu quả, hơn nữa công khai niêm yết giá, chỉ có chừng đó. 

 Còn Hoắc Hành Tôn này thì hay rồi, không được bá đạo như Sở Hưu nhưng thực tế lại dùng dao cùn cắt thịt, hơn nữa ngươi còn không biết rốt cuộc hắn định cắt bao nhiêu. 

 Hành động này của Hoắc Hành Tôn chẳng khác nào hãm hại con cháu mình. 

 Tương lai sau khi hắn chết, nếu đám nghĩa tử của hắn không che chở cho con cháu của Hoắc gia, toàn bộ Hoắc gia sẽ chết rất thê thảm. 

 Sở Hưu gõ bàn nói: “Nếu vậy tên Hoắc Hành Tôn có thể duy trì Chí Tôn Đảo lâu như vậy cũng chẳng dễ dàng gì. 

 Nhưng ta vẫn rất hiếu kỳ, vì sao ngươi lại tới tìm ta? Phải biết ta là người Trung Nguyên, hơn nữa ta cũng vừa tới Đông Hải thôi. Chẳng lẽ đây là ý tưởng ngươi đột nhiên nghĩ ra à?” 

 Bách Đông Lai hơi xấu hổ cười nói: “Đúng là ý tưởng lâm thời, nhưng nếu đại nhân chịu hỗ trợ, xác suất thành công của chuyện này cũng tăng nhiều. 

 Ngoài ra, nếu Sở đại nhân không trở mặt với Hoắc Hành Tôn, ta cũng không tới tìm ngươi. 

 Chí Tôn Đảo của Hoắc ngũ gia cắm rễ tại Thanh Phong Hải tới hơn trăm năm, uy thế quá lớn, lớn tới mức không thể tưởng tượng nổi. 

 Cho nên ta thậm chí không dám tìm người liên thủ, vì ta không biết rốt cuộc đối phương có bán đứng ta không. 

 Nhưng ta hết sức yên tâm về Sở đại nhân, vì ngươi là người ngoài, mà vừa rồi ngươi đã trở mặt với Hoắc Hành Tôn. 

 Với tính cách của Sở đại nhân, có thể nói ngươi đã từ bỏ ý định liên thủ với Hoắc Hành Tôn. Cho nên trong Thanh Phong Hải này, liên thủ với Sở đại nhân mới là đáng tin cậy nhất.” 

 Sở Hưu nheo mắt đánh giá Bách Đông Lai. 

 Không hổ là người khiến Sở Hưu có ấn tượng, tâm cơ của hắn quả thật thâm sâu. 

 Theo suy đoán của Sở Hưu, người này muốn động thủ với Hoắc Hành Tôn không phải ngày một ngày hai nhưng vẫn cố nhẫn nhịn tới bây giờ. 

 Vừa rồi trong đại sảnh, Sở Hưu còn vô thức nhìn qua Bách Đông Lai. 

 Khi đó Bách Đông Lai cũng cung kính tặng quà cho Hoắc Hành Tôn, ánh mắt nhìn Hoắc Hành Tôn vẫn rất kính trọng. Cho dù Sở Hưu nhìn sang phía hắn vào lúc nào, biểu cảm của hắn vẫn giống nhau như đúc. 

 Diễn kịch trong nhất thời không khó, khó nhất là diễn trong thời gian dài. 

 Nửa ngày sau, Sở Hưu mỉm cười nói: “Trong Thanh Phong Hải mà có dũng khí khiêu chiến Hoắc Hành Tôn, ta rất bái phục. 

 Ta thích hợp tác với người thông minh. Trong mắt ta Bách tiên sinh chính là người thông minh.” 

 Đối với Sở Hưu mà nói, chỉ cần tìm được người lôi kéo được võ giả trong khu vực Đông Hải tấn công Đông Tề, còn người này là ai cũng được. 

 Hoắc Hành Tôn không biết điều thì đổi sang người khác. 

 Tiếng tăm của Bách Đông Lai trong Thanh Phong Hải cũng không nhỏ, hơn nữa thanh danh của hắn không tệ, xem ra hắn vẫn luôn âm thầm tích lũy danh vọng vì ngày này. 

 Chỉ cần xử lý bên phía Hoắc Hành Tôn, Bách Đông Lai có thể leo lên trên, giúp y tập hợp các thế lực trong Thanh Phong Hải tấn công Đông Tề. 

 Thấy Sở Hưu đáp ứng, Bách Đông Lai cũng thở dài một tiếng. 

 Hắn nghĩ kế hoạch này không phải một hai năm rồi, lý do không thực hiện là vì thực lực còn kém. 

 Hoắc Hành Tôn xưng bá Thanh Phong Hải nhiều năm như vậy, thực lực bản thân hắn không đáng nhắc tới, nhưng thế lực mà hắn gián tiếp khống chế lại vô cùng cường đại, khiến cho Bách Đông Lai cũng không cách nào rung chuyển. 

 Còn bây giờ là lúc thế lực dưới tay Hoắc Hành Tôn trống vắng nhất. 

 Triệu Nguyên Phong tới khu vực Trung Nguyên tham gia tranh bá trong võ lâm Trung Nguyên, tình cờ Sở Hưu lại trở mặt với Hoắc Hành Tôn. Hắn có thể nhân cơ hội liên thủ tìm được một trợ thủ cường đại như Sở Hưu và Y Ba Tuần. 

 Có thể nói đây là kỳ ngộ ngàn năm có một, cho nên hắn cũng không để ý tới chuyện kế hoạch của mình chưa hoàn hảo, trực tiếp lôi kéo Sở Hưu động thủ. 

 Lúc này Sở Hưu lại trầm giọng nói: “Bách tiên sinh, bây giờ chúng ta đã liên thủ, ngươi thống kê một chút lực lượng trong tay ngươi. Ta không tin chỉ mình Thiên Nhất Thủy Các của ngươi mà dám ra tay phá hủy Chí Tôn Đảo.” 

 Bách Đông Lai cười nói: “Sở đại nhân liệu sự như thần, nếu chỉ có mình Thiên Nhất Thủy Các thì ta cũng không dám có ý đồ gì với Chí Tôn Đảo, ta còn chưa cuồng vọng tới mức này. 

 Thật ra trong khu vực Đông Hải này có rất nhiều người bất mãn với cách làm việc của Hoắc Hành Tôn, cũng có nhiều người âm thầm liên thủ với ta. 

 Ví dụ như minh chủ Kinh Đào Minh Khấu Thần Thông, người này xuất thân dân dã, liên kết với các hải đảo nhỏ tạo thành Kinh Đào Minh, tuy thực lực thủ hạ không phải mạnh nhất, nhưng nhân số lại là nhiều nhất. 

 Hắn và nghĩa tử của Hoắc Hành Tôn Bách Lý Phá Binh có đại thù, từng bị Bách Lý Phá Binh đánh trọng thương, thần binh mà hắn dùng cũng bị Bách Lý Phá Binh phá hủy. 

 Trừ Khấu Thần Thông ra, Thiên Nhất Thủy Các ta cũng chiêu mộ không ít cao thủ trong giới tán tu. Tuy bây giờ bọn họ phân bổ khắp nơi trong Thanh Phong Hải, nhưng chỉ cần nhận được tin tức của ta, trong vòng bảy ngày bọn họ sẽ lập tức xuất hiện ở đây. 


 Người của Hoắc gia liên thủ với Triệu Nguyên Phong, đoạt mất không ít con đường buôn bán của Kình Thiên Hội, ép hắn từ một đại thương hội hạng nhất xuống thành hạng hai. 

 Thậm chí nếu không nể di trạch của Đàm Uyên đại sư, không khéo Long Thiên Anh cũng chẳng còn mạng sống. 

 Thiên Nhất Thủy Các chúng ta cũng có thứ cần thông qua Kình Thiên Hội mới lấy được, chúng ta liên thủ, chỉ mong có ngày lật đổ Chí Tôn Đảo. 

 Bây giờ Sở đại nhân đã đến, chắc Long hội chủ sẽ rất vui khi được gặp Sở đại nhân.”

Bình luận

Truyện đang đọc