KÌ TÀI GIÁO CHỦ

Cho dù là Sở Hưu hiện tại cũng không thể hoàn toàn khống chế lực lượng của A Tỳ Đạo Tam Đao. Ngày trước Sở Hưu dùng đao thứ hai đã thiếu chút nữa không áp chế nổi lực lượng phản phệ cường đại kia, mà giờ đây sau khi sử dụng đao thứ hai, y lập tức kết xuất Giả Tự Quyết, Nội Sư Tử Ấn, dùng lực lượng cường đại của Nội Sư Tử Ấn nhẹ nhàng trấn áp lực lượng phản phệ của mình.

Theo lão tổ Giang gia bị giết, những tộc nhân khác của Giang gia đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Đúng như Sở Hưu nói, lần này y vốn không định cho bọn họ cơ hội làm lớn chuyện. Toàn bộ Giang gia chết sạch, còn ai đi làm lớn chuyện đây?

“Trốn! Mau trốn đi!”

Giang Tây Thần quát với đám tiểu bối Giang gia. Giờ hắn chỉ mong đám con cháu thiên phú tốt này có thể bỏ trốn, như vậy Giang gia bọn họ mới còn chút hy vọng.

Có điều lúc này Sở Hưu đã dùng Nội Sư Tử Ấn triệt để trấn áp phản phệ của A Tỳ Đạo Tam Đao. Y cầm đao bước tới, thản nhiên nói: “Giờ mới nhớ tới bỏ trốn ư? Hơi muộn một chút!’

Nếu lão tổ Giang gia liên thủ cùng Giang Tây Thần ngăn cản bọn Sở Hưu, những người khác của Giang gia một lòng bỏ chạy, vậy còn có cơ hội.

Đáng tiếc giờ lão tổ Giang gia đã chết, mình Giang Tây Thần mà muốn ngăn cản Sở Hưu, rõ là nằm mơ nói mộng!

Hồng Tụ Đao chém tới, đao mang lập tức bùng lên như cuồng phong vũ bão liên miên bất tuyệt, Huyết Luyện Thần Cương cường đại xen lẫn bộc phất trong đao mang. Lực lượng cường đại đó khiến người ta run rẩy, trực tiếp ép Giang Tây Thần tới đường cùng.

“Ta liều mạng với ngươi!”

Giang Tây Thần gầm lên một tiếng cương khí màu trắng quanh người lúc này phủ thêm màu máu, khí huyết toàn thân cuồn cuộn dâng trào, điên cuồng thiêu đốt. Một quyền đánh ra, ánh quyền màu máu càng làm tôn lên thân thể kinh khủng của hắn.

“Đã liều mạng còn cố để lại chút đường sống, ngươi thật sự kém xa lão tổ nhà mình!”

Đao thứ nhất trong A Tỳ Đạo Tam Đao chém ra, Vô Gian Địa Ngục mở cửa, đao mang đen nhánh lướt nhanh tới, thi thể Giang Tây Thần ầm ầm ngã xuống mặt đất, bị chém thành hai nửa đầy quỷ dị,không chảy ra chút máu tươi nào.

Nhìn thi thể Giang Tây Thần, Sở Hưu lắc đầu. Nếu Giang Tây Thần này thật sự ra tay liều mạng với y có lẽ còn có chút uy hiếp.

Nhưng vừa rồi kẻ này vẫn còn lưu lại chút khí lực, có lẽ tưởng chính mình đánh trọng thương Sở Hưu xong vẫn có thể đào tẩu, nhưng làm vậy thật sự là tự tìm đường chết.

Ngay là liều mạng cũng không dám liều triệt để, kẻ như vậy không chết thì ai chết?

Bên này lão tổ Giang gia cùng Giang Tây Thần vừa chết, những võ giả Giang gia khác thật sự không đủ tư cách so sánh với võ giả Quan Trung Hình Đường.

Võ giả của Quan Trung Hình Đường bất luận do tự thân bồi dưỡng hay gia nhập giữa đường như Sở Hưu, điểm khác không nói, chí ít thực lực đều cao hơn một bậc so với võ giả cùng cấp trên giang hồ.

Cũng như những trưởng lão Giang gia này, trong số họ còn có vài Ngoại Cương cảnh nhưng lại hoàn toàn không phải đối thủ của đám người Đỗ Quảng Trọng.

Một khắc sau, Đỗ Quảng Trọng đi tới chắp tay với Sở Hưu, giọng nói vẫn chưa thích ứng: “Sở đại nhân, người của Giang gia đã… bị giết sạch toàn bộ!”



Chuyện hôm nay quả thật vô cùng chấn động đối với Đỗ Quảng Trọng.

Trước kia Đỗ Quảng Trọng chỉ là một bộ đầu giang hồ lạc hậu, mặc dù lòng mang hiệp nghĩa nhưng tuân thủ nghiêm ngặt quy củ của Quan Trung Hình Đường.

Kết quả mấy năm gần đây hắn lại hoàn toàn sa đọa, không chỉ tham ô tiền thuế thu, giờ lại trong tình huống không đủ chứng cứ ra tay tàn sát thế lực võ lâm Quan Trung, thậm chí đuổi tận giết tuyệt. Đây là lần đầu hắn làm chuyện như vậy cho nên còn cảm thấy không thích ứng.

“Đi thôi, mở kho bảo vật của Giang gia ra, chuyển hết tài nguyên về phòng nghị sự.” Sở Hưu phân phó.

Một lúc lâu sau, ba người Đỗ Quảng Trọng mới đem đồ lên phòng nghị sự, có công pháp bí tịch, cũng có tài nguyên tu luyện, còn có một số binh khí đao kiếm quý giá cùng các vật phẩm giá trị như tử kim. Tất cả khoảng mười cái rương lớn.

Gọi tất cả võ giả Quan Trung Hình Đường tham gia đồ sát tới, Sở Hưu nhìn mọi người trầm giọng nói: “Quan Trung Hình Đường có quy củ của Quan Trung Hình Đường nhưng Sở Hưu ta cũng có quy củ của Sở Hưu ta. Nghe lời có thưởng, bỏ công bỏ sức nhiều nhất cũng có thưởng!”

Sở Hưu chỉ vào những thứ vơ vét được từ Giang gia, trầm giọng nói: “Chỗ này có hai thành là của các ngươi, ba thành là của ta, năm thành giao lên cho Hình Đường. Có thể nhận bao nhiêu không do ta, mà do các ngươi có năng lực làm việc không!”

Lời này vừa nói ra, đám bộ khoái đường khẩu tuần sát sứ trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc cùng hưng phấn.

Không phải bọn họ chưa từng thấy đồ tốt mà Quan Trung Hình Đường chưa từng dùng cách đơn giản thô bạo như vậy chia đồ cho họ.

Tỷ như thuế má đều do tầng chót của Quan Trung Hình Đường thu thập rồi nộp lên bên trên, sau đó bên trên lại dựa theo cấp bậc nhân viên phát xuống. Cho bao nhiêu hoàn toàn do nội bộ Hình Đường quyết định.

Còn giờ Sở Hưu lại đặt hết lợi lộc ra trước mắt bọn họ. Nhận được bao nhiêu không nhìn những người khác, chỉ xem năng lực chính ngươi!

Như vậy những thứ họ được chia vượt xa so với chấp hành nhiệm vụ bình thường.

Nhìn những người này, ánh mắt Sở Hưu lại lộ vẻ trầm tư.

Thực lực Quan Trung Hình Đường rất mạnh, ngày xưa sau khi Sở Cuồng Ca đánh ra cơ sở cho Quan Trung Hình Đường, Quan Tư Vũ lại dẫn Hình Đường quật khởi, đều dựa vào hai chữ quy củ.

Mặc dù ban đầu Quan Trung Hình Đường quả thật giữ gìn quy củ sâm nghiêm, nhưng càng về sau tầng chót của Quan Trung Hình Đường lại càng lười biếng. Cho dù Quan Tư Vũ thật sự thiết diện vô tư, hắn cũng chẳng quản được lòng người.

Lượng tài nguyên bộ khoái bộ đầu giang hồ tầng chót nhận được quá ít. Ban đầu moi người còn giữ được tấm lòng son, nhưng càng về mục đích của những bộ đầu giang hồ gia nhập Quan Trung Hình Đường càng lúc càng thiên lệch.

Khi phần lớn những bộ khoái bộ đầu giang hồ cảm thấy mình không còn hy vọng thăng cấp, họ sẽ trở nên lười biếng, không còn lý tưởng nữa. Dù sao chỉ cần bọn họ không phạm sai lầm, bọn họ sẽ luôn là người của Quan Trung Hình Đường, đồng thời cứ tới hạn lại được nhận một khoản bộc lộc không nhỏ.

Cứ như vậy mặc dù không thành vấn đề lớn nhưng lại khiến tất cả trở nên âm u thiếu sức sống.

Nhìn mọi người xung quanh, Sở Hưu trầm giọng nói: “Đất Quan Trung có Quan Trung Hình Đường mới có yên bình hiện nay. Tất cả đều nhờ công lao của tiền bối các thời đại xây dựng căn cơ cho Quan Trung Hình Đường.

Nhưng những thế lực võ lâm đất Quan Trung này lại tự cho mình mới là chủ nhân của Quan Trung này, không buồn để ý tới luật pháp kỷ cương, không đặt Quan Trung Hình Đường chúng ta trong mắt.

Tuần sát sứ tiền nhiệm hành xử ra sao ta mặc kệ, chưởng hình quan đại nhân làm việc thế nào ta cũng bất quản. Nhưng trong địa bàn của Sở Hưu ta, vô luận tông môn hay thế gia đều phải học được hai chữ: kính sợ!



Đừng sợ ai làm lớn chuyện, cho dù có kẻ làm lớn chuyện cũng có ta đứng ra làm chỗ dựa cho các ngươi!”

Trong mắt đám bộ khoái bộ đầu ở đây đều lộ ra sắc lạ, trầm giọng đáp: “Vâng thưa đại nhân!”

Đối với những bộ khoái bộ đầu giang hồ đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu, bọn họ chịu ủy khuất đã đủ lâu rồi.

Trước thời Phương Chính Nguyên, các đời tuần sát sứ Kiến Châu đều là người tầm thường, chỉ cầu một chữ ‘ổn’ mà thôi. Chỉ cần không gây ra chuyện gì lớn đa phần đều nhượng bộ các tông môn thế gia.

Sau này tuần sát sứ đổi thành Phương Chính Nguyên, mặc dù hắn không nhượng bộ các tông môn thế gia nhưng hành xử lại cực kỳ cổ hủ, nhất định phải có chứng cứ vô cùng xác thực mới chịu động thủ.

Nhưng mấu chốt của vấn đề là, nếu các tông môn thế gia Kiến Châu Phủ đã làm chuyện vi phạm pháp luật kỷ cương của Quan Trung Hình Đường, chẳng lẽ bọn họ còn để lại sơ hở rõ rành rành hay sao?

Hơn nữa Phương Chính Nguyên không chỉ đối ngoại cổ hủ, đối nội cũng quá nghiêm khắc khiến cho thủ hạ dưới trướng rất ít thu nhập màu xám, khiến người người oán than dậy đất. Thanh danh hắn thậm chí còn chẳng bằng mấy vị tuần sát sứ bình thường trước đấy.

Còn hành động của Sở Hưu lại bộc lộ cho họ một thứ rất bất đồng, đó là bá khí!”

Đất Quan Trung vốn lấy Quan Trung Hình Đường làm chủ, kết quả bọn họ lại phải chịu ủy khuất như vậy. Đúng như Sở Hưu nói, bọn họ nên để những tông môn thế gia bên dưới biết thế nào là kính sợ, biết rốt cuộc ai mới là chủ nhân của đất Quan Trung này!

Bất kể ngươi có tội hay không có tội, bất kể bên mình có chứng cớ hay không chứng cớ. Dù sao chỉ cần ta nói ngươi có tội vậy tức là ngươi có tội, đơn giản tới cực điểm!

Đương nhiên điểm khiến những bộ đầu bộ khoái này tán thành Sở Hưu nhất là sự hào phóng của y. Hai thành tài nguyên của Giang gia chia cho bọn họ, hành động này đã là tương đối rộng lượng. Lại xem tư thái của Sở Hưu, đoán chắc sau này cũng sẽ như vậy.

Nhìn khí thế đám người trước mắt, lúc này Sở Hưu mới hài lòng gật đầu.

Trước đó lần đầu chứng kiến đám bộ đầu bộ khoái Kiến Châu Phủ dưới trướng mình, Sở Hưu chỉ cảm thấy bọn họ ai cũng bị bao phủ trong không khí âm u thiếu sức sống. Đây không phải hiện tượng tốt đẹp gì, nhưng giờ dưới trọng thưởng đám người này lại đã có động lực, đương nhiên theo Sở Hưu thấy thực lực vẫn hơi thấp.

Có thể do trước kia Sở Hưu từng làm sát thủ trong phân đà Thiên Tội, vô thức lấy bọn họ ra làm mẫu cho nên mới cảm thấy mấy bộ khoái bộ đầu đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ này thực lực hơi yếu.

Trên thực tế thực lực những người này đã tương đối xuất sắc trong số võ giả cùng cấp, còn trong Thiên Tội đà chủ, sát thủ đã là tinh anh trong võ giả cùng cấp.

Nếu không ban đầu Thiên Tội đà chủ mà nới lỏng yêu cầu thực lực lựa chọn sát thủ, vậy phân đà Thiên Tội đã không chỉ có hơn trăm sát thủ, ít đến đáng thương.

Ba người Đỗ Quảng Trọng liếc mắt nhìn nhau, giờ họ mới tạm hiểu đôi chút về phong cách hành sự của vị Sở đại nhân này. Có điều cảm giác này cũng không tệ, chí ít cũng tốt hơn Phương Chính Nguyên cùng các tuần sát sứ đời trước nhiều.

“Người đâu, đem đồ về đường khẩu tuần sát sứ, đồng thời lệnh cho thủ hạ loan truyền tội danh của Giang gia tới tất cả các thành trì Kiến Châu Phủ, gán chắc tội danh cho bọn chúng.” Sở Hưu phân phó.

“Vâng thưa đại nahan.” Ba người Đỗ Quảng Trọng lập tức chắp tay chấp hành mệnh lệnh.

Một ngày sau, trong Thương Châu Phủ kế bên Kiến Châu Phủ, Vệ Hàn Sơn nhận tờ tin tức hạ nhân đưa lên, sắc mặt đột nhiên biến đổi, lạnh lùng nói: “Tên Sở Hưu này đúng là gan to bằng trời!”

Bình luận

Truyện đang đọc