KÌ TÀI GIÁO CHỦ

 

Môn kỳ công Kiếm Vương Thành có thể nói là công pháp khó tu luyện nhất mà Sở Hưu từng gặp, hoàn toàn không có đầu mối gì.

Lần trước Sở Hưu dùng cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh đối mặt với Phong Vô Lãnh Thiên Nhân Hợp Nhất, có thể nói là áp lực trùng trùng mới khiến Thiên Tử Vọng Khí Thuật tu luyện tới cảnh giới nhập môn.

Nhưng về sau khi bế quan hay lúc rảnh rỗi y đều suy nghĩ về Thiên Tử Vọng Khí Thuật, có điều vẫn không có chút đầu mối nào.

Còn giờ, Sở Hưu giao thủ với thất thúc, dưới áp lực cường đại của Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn, Thiên Tử Vọng Khí Thuật rốt cuộc cũng đột phá tới cảnh giới tiểu thành, có thể sơ bộ thể hiện uy năng cường đại của Thiên Tử Vọng Khí Thuật.

Thiên tử vọng khí, đàm tiếu sát nhân!

Thiên Tử Vọng Khí Thuật trước nay không phải để tìm sơ hở của đối phương mà là dự đoán quỹ tích xuất thủ của đối phương, chỉ nhìn một chiếc lá mà biết mùa thu tới, nhìn thấu tất cả công kích của đối phương trong lòng, giết người trong lúc nói cười.

Thiên Tử Vọng Khí Thuật tiểu thanh đương nhiên không làm được tới mức này, có điều Sở Hưu đã có thể nhìn ra một đoấn quỹ tích của thất thúc khi xuất thủ, đồng thời né tránh trước khi mũi tên tới người. 

Bất luận mũi tên của thất thúc biến ảo phương hướng thế nào cũng chỉ vô dụng, mọi thứ đều trong dự đoán của Sở Hưu, có thể nói Thiên Tử Vọng Khí Thuật là bí pháp khắc chế loại nhất đối với loại võ giả như thất thúc.

Đương nhiên phương pháp phá giải của Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng rất đơn giản, đó là tên của thất thúc nhanh tới mức cực hạn, lúc đó cho dù Sở Hưu có nhìn ra quỹ tích cũng không cách nào né tránh.

Có điều rất đáng tiếc là thất thúc không đủ nhanh, mà động tác của Sở Hưu cũng không chậm.

Môn kỳ công Thiên Tử Vọng Khí Thuật vốn chỉ là phụ trợ, bản thân ngươi đủ mạnh, sử dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật mới tạo nên uy năng càng lớn.

Nếu ngược lại, cho dù Sở Hưu có thấy được nhiều thứ hơn nữa cũng vô dụng, vì y không có năng lực né tránh những đòn tấn công đó.

Còn lúc này, trong trận đấu, thất thúc cắn răng nhìn Sở Hưu, ánh mắt không thể tin nổi.

Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn không phải không ai ngăn cản nổi, trên thực tế phương pháp ngăn cản Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn rất đơn giản, cũng như lúc trước Sở Hưu đã làm, trực tiếp vận dụng lực lượng bản thân chống đỡ cương khí trên mũi tên, đánh tan toàn bộ là được.

Nhưng vấn đề là thất thúc chưa nay chưa từng dự liệu được tình huống như hiện tại, lại có người né tránh được mũi tên của hắn.

Tốc độ của Sở Hưu không đổi, nhưng y lại như. thương lượng trước với mình, né tránh ngay khi lực lượng trên mũi tên đã đạt tới cực hạn, không cách nào đổi hướng, thậm chí ngay phạm vi cương khí cũng đã được Sở Hưu tính toán tốt, những nơi mũi tên đi qua căn bản không thể tạo cho y chút thương tổn nào.

Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Không phải tốc độ của Sở Hưu quá nhanh, chẳng lẽ tốc độ mũi tên quá chậm?

Mắt thấy thân hình Sở Hưu nhanh chóng đánh tới, thất thúc cũng chẳng còn thời gian suy nghĩ, trong tay hắn còn hai mũi tên!

Đứng nghiêm, giương cung, cài tên, bắn!

Một loạt động tác này như tàn ảnh, tốc độ nhanh tới mức cực hạn, mũi tên vừa rời dây cung đã lập tức tới trước mắt Sở Hưu!

Nhưng tất cả mọi người quan sát đều đã nhìn ra, ngay trong khoảnh khắc thất thúc giương cung cài tên, bước chân của Sở Hưu đã phát động!

Ngay khi bước chân y dịch chuyển, mũi tên đã lướt sát qua người y, khả năng dự đoán quả thật kinh khủng.

Mũi tên này cũng giống như mũi tên lần trước, qua lại hai lần đều không thể làm Sở Hưu bị thương, lực lượng trên mũi tên hao hết, găm trên vách tường. 

Mắt thấy thân hình Sở Hưu càng lúc càng gần, thất thúc cầm mũi tên cuối cùng lên nhắm ngay Sở Hưu, nhưng mũi tên này mãi chẳng rời cung, mồ hôi lạnh đã lăn từ đỉnh đầu hắn xuống.

Không phải thất thúc không muốn bắn mũi tên này ra, mà là cho dù hắn có bắn ra cũng không đả thương được Sở Hưu, hắn không biết nên dùng cách gì để phá giải trạng thái quỷ dị hiện tại của Sở Hưu!

Tên chưa rời dây, thất thúc lao thẳng về phía Hạ Hầu Vô Giang hét lớn: “Công tử! Trốn maul”

Thất thúc chưa trọng thương, nhưng hắn biết một khi Sở Hưu áp sát, võ công của hắn cũng phế tới chín thành, khi đó Hạ Hầu Vô Giang cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Hạ Hầu Vô Giang đang giao đấu với bọn Mạc Thiên Lâm nghe vậy quay sang, thấy tình hình bên thất thúc, hắn cắn răng, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng.

Hạ Hầu Vô Giang thật sự không cam lòng, khó khăn lắm mới có cơ hội tốt như vậy để giết Sở Hưu, kết quả hắn vẫn không thành công. Chuyện này thậm chí khiến Hạ Hầu Vô Giang hoài nghỉ, Sở Hưu này có phải khắc. tinh trong số mệnh của mình không?

Trên Thần Binh Đại Hội, hắn vốn định làm nhục Mạc Thiên Lâm, kết quả do Sở Hưu nhúng tay vào nên không làm được gì, còn khiến cho thứ hạng trên Long Hổ Bảng giảm sút.

Sau đó hắn lại định châm ngòi võ giả Đông Tề giết Sở Hưu, thế nhưng lại khiến Sở Hưu dương danh thiên hạ, còn tiếng tăm của hắn lại rớt xuống ngàn trượng, bị người người chế nhạo.

Lần này Hạ Hầu Vô Giang cho rằng mình đã làm rất quyết đoán, thậm chí từ bỏ bảo vật trong Thông Thiên Tháp đổi lấy Sầm Phu Tử liên thủ cùng đánh giết Sở Hưu. Thế nhưng Sở Hưu vẫn lật bàn trong tuyệt cảnh, Hạ Hầu Vô Giang thật sự không hiểu, rốt cuộc là vì sao?

Chỉ có điều tình huống hiện tại đã không cho Hạ Hầu Vô Giang thời gian tự hỏi, hắn cũng không có thời gian trì hoãn nữa.

Kim quang bộc phát quanh người, tinh thần lực. cường đại trực tiếp ép lui đám người Mạc Thiên Lâm, thân hình Hạ Hầu Vô Giang cũng nhanh chóng lui lại phía sau.

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên sát khí, nhìn về phía thất thúc, cười lạnh nói: “Hạ Hầu Vô Giang trốn cũng thật quả quyết, ngươi nói trốn cái hắn trốn ngay, thậm chí chẳng buồn để ý tới sống chết của ngươi.”

Mũi tên cuối cùng trong tay thất thúc nhắm về phía Sở Hưu, hắn biết chắc chắn mũi tên này sẽ thất bại cho nên mũi tên này chỉ là để phòng ngừa Sở Hưu từ bỏ hắn đuổi theo Hạ Hầu Vô Giang mà thôi.

Nghe vậy thất thúc chỉ thản nhiên đáp: “Cái mạng của ta là gia chủ cho, đời này ta xông pha khói lửa chỉ vì Hạ Hầu thị. Công tử chạy thoát là được rồi, ta không thẹn với ân cứu mạng của gia chủ.

Huống hồ mặc dù ta không biết ngươi dùng phương pháp gì né tránh Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn của ta, nhưng ngươi tưởng ngoài cung tên ra ta không biết gì khác chắc? Công tử sẽ không chết, nhưng ngươi cũng chẳng giết được tai”

Sở Hưu tay niết Nội Phược Ấn, thân hình chỉ chớp mắt đã lao tới trước người thất thúc, ma đao trong tay chém ngang, ma khí ngập trời bao phủ toàn thân thất thúc!

“Nếu ngươi đã có lòng tin như thế, vậy hôm nay để †a tiễn ngươi lên đường!”

Bình luận

Truyện đang đọc