KÌ TÀI GIÁO CHỦ

 

Có một số người là bằng hữu khắp thiên hạ, tỷ như: Tiểu Ôn Hầu - Lã Phụng Tiên.

Còn có một số người kẻ địch khắp giang hồ, chính là Sở Hưu.

Võ giả trung niên này có tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất, sau lưng cõng hai thanh trường kiếm một đỏ một lam, không hề che giấu tỏa ra ác ý đối với Sở Hưu. Nhưng Sở Hưu chỉ thấy hắn quen mắt chứ không nhớ ra từng gặp đối phương ở đâu.

Đệ tử Tọa Vong Kiếm Lư dẫn Sở Hưu vào bất đắc dĩ vỗ đầu một cái, chuyện này mấy ngày qua đã phát sinh không phải một hai lần rồi. Mỗi lần đều do đệ tử Tọa Vong Kiếm Lư tới điều tiết, khiến bọn họ gặp phiền phức suốt mấy ngày nay.

Đệ tử Tọa Vong Kiếm Lư kia vừa định nói gì, Sở Hưu đã thản nhiên nói: “Ngươi có thù với ta à? Có điều trên giang hồ này người muốn gây sự với Sở Hưu ta quá nhiều, muốn gây sự thì phiền xưng tên đi, nếu không ta không nhận ra ngươi đâu."

Lời này của Sở Hưu khiến mọi người đều ngây ngẩn.

Đã thấy người cuồng vọng nhưng chưa từng thấy ai cuồng vọng như vậy. Tên Sở Hưu này rốt cuộc đắc tội với bao nhiêu người? Thậm chí không nhớ được tên kẻ thù nữa rồi? 

Người trung niên kia sắc mặt cũng hết sức âm trầm, thật ra lần này hắn không muốn gây sự với Sở Hưu. Đây là địa bàn của Tọa Vong Kiếm Lư, vẫn phải nể mặt Tọa Vong Kiếm Lư. Hơn nữa trước khi tới sư phụ hắn đã dặn, lần Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội này nhất định phải ẩn nhẫn kín tiếng, bằng không từ lúc Sở Hưu tiến vào hắn đã làm khó dễ rồi.

Nào ngờ đệ tử Tọa Vong Kiếm Lư lại vô tình dẫn Sở Hưu tới cạnh hắn, như vậy hắn không thể coi như không thấy được, cho nên mới vỗ bàn hừ lạnh một tiếng. Càng không ngờ là Sở Hưu thậm chí không biết hắn là ai.

Võ giả kia cắn răng lạnh lùng nói: “Thương Lan Kiếm Tông, Đậu Quảng Thần! Sở Hưu, ngươi đang cố ý sỉ nhục Thương Lan Kiếm Tông ta phải không? Ngươi phế sư đệ †a, món nợ này sớm muộn gì ta cũng sẽ thanh toán với ngươi!”

Sở Hưu vỗ vỗ đầu, lúc này mới nhớ ra đối phương là ai, dù sao khi xưa Đậu Quảng Thần đã từng dẫn người giả bộ bao vây chặn đường y tại Thương Mang Sơn. Có điều khi đó Sở Hưu chưa thật sự đối mặt với Đậu Quảng Thần, chỉ nhìn thấy từ xa vài lần, cho nên không nhớ ra.

Sở Hưu thản nhiên ngồi xuống rồi nói: “Thẩm Bạch cũng rất khá, mặc dù hắn là bại tướng dưới tay ta có điều hắn vẫn mạnh hơn ngươi.

Chuyện này đổi lại là Thẩm Bạch, nếu hắn không muốn giết ta, vậy sẽ không đứng đó dựng râu trừng mắt làm mấy cái bộ dáng vô dụng đó đâu. 

Ngược lại nếu Thẩm Bạch muốn giết ta, hắn cũng chẳng quan tâm nơi này có

phải địa bàn của Tọa Vong Kiếm Lư hay không, trực tiếp cầm kiếm giết tới.

Giờ Thẩm Bạch bị ta phế bỏ, Thương Lan Kiếm Tông các ngươi thậm chí không có ai ra dáng để đem ra, đúng là đáng buồn. Đại sư huynh là ngươi còn không quyết đoán bằng Thẩm Bạch, sư phụ ngươi chắc thất vọng lắm nhỉ?”

Trước đó Đậu Quảng Thần quả thật không định động thủ.

Thương Lan Kiếm Tông giờ đang sa sút dưới đáy thung lũng, hơn nữa hắn cũng mơ hồ cảm nhận được sư phụ đang trị liệu cho Thẩm Bạch, sư đệ hắn vẫn có chút hy vọng sống sót.

Cho nên lần này tới tham gia Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, Liễu Công Nguyên đã căn dặn hắn kín tiếng ẩn nhãn, lần này Thương Lan Kiếm Tông chỉ tới dự thính mà thôi.

Có điều, không thể không nói cái miệng của Sở Hưu đúng là quá cay độc, chỉ hai ba câu đã gợi cho lửa giận của Đậu Quảng Thần cháy bừng bừng.

Thật ra lời kích thích hắn là Sở Hưu nói câu hắn không bằng Thẩm Bạch, khiến Liễu Công Nguyên thất vọng. 

Mặc dù toàn bộ Thương Lan Kiếm Tông đều biết Liễu Công Nguyên dốc hết lực lượng Thương Lan Kiếm Tông bồi dưỡng Thẩm Bạch, điểm này ngay đại sư huynh là hắn cũng ngầm thừa nhận, không có gì ghen ghét hay không phục.

Có điều những thứ này hắn có thể tiếp nhận nhưng lại không thể chấp nhận để người ngoài nói lại.

Hai thanh trường kiếm sau lưng Đậu Quảng Thần đồng thời rời vỏ, hàn băng kiếm khí cùng xích viêm kiếm khí dung hợp với nhau, vốn là thủy hỏa bất dung tới tay Đậu Quảng Thần lại biến thành hỗ trợ, uy thế cường đại bất phàm.

Ngày trước khi Sở Hưu còn Ngoại Cương cảnh, đối mặt với võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất như Đậu Quảng Thần, y chỉ có thể né tránh khắp bốn phương như con chuột, hết sức chật vật.

Mà giờ đối mặt với cái gọi là Thiên Nhân Hợp Nhất, tâm cảnh của Sở Hưu đã có biến hóa rõ rệt. Thiên Nhân Hợp Nhất cũng chỉ thế mà thôi, không phải y chưa từng giết!

Sở Hưu ngồi ngay ngắn bất động, tay niết Đại Kim Cương Luân Ấn, hơn nữa do tu luyện Đại Kim Cương Thần Lực, khi thi triển võ công Phật môn, cương khí của y không ngờ lại mang theo ánh kim nhàn nhạt, tựa như có uy thế của Kim Cương.

Một tiếng nổ lớn vang lên, kiếm mang của Đậu Quảng Thần bị xé nứt, thân hình Sở Hưu sừng sững bất động, Đậu Quảng Thần lại bị ép lui lại phía sau ba bước, cái ghế dưới chân trực tiếp vỡ vụn.

Động tĩnh bọn họ gây ra quá lớn, tất cả mọi người đồng loạt nhìn sang phía Đậu Quảng Thần cùng Sở Hưu, gương mặt ai nấy lộ vẻ kinh ngạc.

Mặc dù tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng có vượt cấp đánh ngã một võ giả bối phận cao hơn mình cũng không phải chuyện mới mẻ gì, nhưng Đậu Quảng Thần dẫu sao cũng là người thành danh đã lâu, là trụ cột vững chắc của Thương Lan Kiếm Tông, đại đệ tử của Liễu Công Nguyên, không ngờ giờ lại bị Sở Hưu tùy tiện đánh lui như vậy. Thế này có kém cỏi quá không?

Trên thực tế ngày trước Đậu Quảng Thần có thể được Liễu Công Nguyên thu làm đệ tử, còn trở thành người gần với Liễu Công Nguyên trong Thương Lan Kiếm Tông, đương nhiên không phải hạng tầm thường. Chỉ có điều Sở Hưu quá mạnh.

Sau khi tu luyện Đại Kim Cương Thần Lực, Sở Hưu coi như đã đền bù lại nhược điểm cuối cùng, trong số võ giả cùng cấp bậc, Sở Hưu hiện giờ đã không có kế hở.

Nội tình cường đại, nội lực thâm hậu cộng thêm tinh thần lực không hẳn là mạnh nhưng tuyệt đối không yếu, cuối cùng lại thêm cơ thể vô cùng cường đại khi tu luyện Đại Kim Cương Thần Lực. Giờ trong cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, hầu như không ai địch nổi Sở Hưu. Cho dù là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, Sở Hưu cũng nắm chắc thắng được phần lớn số người. 

Ngay lúc Đậu Quảng Thần thẹn quá hóa giận định ra tay lần nữa, ánh mắt Sở Hưu cũng lóe lên sát cơ, một thanh trường kiếm hoàn toàn do lực lượng hàn băng ngưng tụ ầm ầm đánh tới, dựng trước người Sở Hưu cùng Đậu Quảng Thần.

Thanh trường kiếm kia dùng hơi nước trong không khí ngưng tụ thành, có thể nói là lực lượng thiên địa hóa kiếm, có thể làm được tới mức này, người ra tay thân phận ra sao cũng không cần nói nhiều.

Một bóng người bước xuống nhìn cục diện bên dưới, lạnh lùng nói: “Đánh đủ chưa? Muốn đánh chờ Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội bắt đầu tùy các ngươi đánh, Kiếm Ly Các của ta không phải nơi cho các ngươi giải quyết ân oán cá nhân!”

Bình luận

Truyện đang đọc