KÌ TÀI GIÁO CHỦ

Những lời nói cổ động đó của Sở Hưu cũng không khiến những võ giả tại đây hưởng ứng mấy, ngoại trừ những tâm phúc thủ hạ của Đỗ Quảng Trọng còn có vẻ tương đối tích cực, các võ giả còn lại đều không mấy hào hứng.

Người của Quan Trung Hình Đường đều là kẻ từng trải chuyện đời, không dễ bị người khác kích động như vậy. Nói cách khác bọn họ đều là người thực tế.

Có năng lực thì tìm cách trèo lên trên, không có năng lực thì chỉ nhìn lợi ích trước mắt.

Trước mắt Sở Hưu chỉ vừa nhận chức, bọn họ còn chưa thấy lợi lộc gì, chỉ vài lời như vậy chưa đủ để thu phục bọn họ.

Đương nhiên Sở Hưu cũng chẳng để ý, y chỉ tiếp tục nói: “Còn một chuyện cần thông báo với mọi người. Bộ đầu Ngũ Tư Bình cùng thủ hạ khi truy nã hung đồ Ma đạo đất Quan Trung, Âm Sơn Lão Ma - Độc Cô Phóng, bị ma đầu kia hạ độc thủ giết chết. Thủ hạ của Ngũ bộ đầu cũng bị ma đầu đó tàn sát, không ai còn sống. Bọn họ hy sinh vì nhiệm vụ, ta đã cho người an táng.

Quan Trung Hình Đường mấy năm nay tận tâm tận lực bảo hộ bình an cho đất Quan Trung. Thế nhưng mạng là của mình, sau này khi thi hành nhiệm vụ phải cẩn thận một chút.”

Lời này vừa nói ra, đám người đều biến sắc, một số kẻ thông minh có vẻ đã nghĩ ra rốt cuộc có chuyện gì.

Âm Sơn Lão Ma - Độc Cô Phong là cao thủ cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, quả thật có năng lực giết sạch bọn Ngũ Tư Bình.

Nhưng vấn đề là Ngũ Tư Bình kia có nhìn thế nào cũng không giống loại người chịu liều mình truy bắt hung đồ Ma đạo này, huống hồ thời gian vừa qua bọn họ cũng chưa từng nghe nói Ngũ Tư Bình dẫn người đi như vậy.

Nghĩ đến đây, rốt cuộc trong đó có nguyên nhân gì cũng coi như rõ ràng.

Trong lòng mọi người đều lạnh buốt, vị đại nhân mới tới này chưa nói năng lực ra sao nhưng thủ đoạn lại thật ngoan độc.

“Đi đi, tiếp tục làm việc nào. Mọi người giải tán tiếp tục tuần tra. Địa bàn của Ngũ Tư Bình sẽ do ba vị bộ đầu Đỗ Quảng Trọng, Lưu Thành Lễ cùng Tần Phuơng phân công quản lý.”

Nghe câu này các bộ khoái bộ đầu mới lớn tiếng đáp: “Vâng thưa đại nhân!”

Lần này khí thế bọn họ cao hơn lúc trước nhiều.

Thủ hạ Ngũ Tư Bình mất đi thành ra nhiều chỗ trống, đương nhiên phải phân công cho bọn họ quản lý. Cứ như vậy quyền lực quản hạt của bọn họ sẽ lớn hơn trước một chút, lợi lộc cũng nhiều hơn, càng có động lực hơn!

Sau khi mọi người đi khỏi, Sở Hưu trực tiếp gọi ba người Đỗ Quảng Trọng vào thư phòng.

Sau khi để ba người an vị, y mới hỏi: “Có vẻ sĩ khí bộ khoái bộ đầu ở đường khẩu tuần sát sứ Kiên Châu này không cao lắm?”

Lưu Thành Lễ cười khổ đáp: “Đại nhân, đất Quan Tây chúng ta tổng cộng có sáu vị tuần sát sứ nhưng đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu chúng ta lại là nhóm yếu nhất, thu nhập cũng kém cỏi nhất, đương nhiên bọn thủ hạ không có sĩ khí gì rồi.”



Sở Hưu nhíu mày nói: “Là do tuần sát sứ tiền nhiệm?”

Lưu Thành Lễ gật đầu: “Cũng gần thế, chủ yếu do hai nguyên nhân. Một là diện tích Kiến Châu Phủ chúng ta không lớn, còn những tuần sát sứ thực lực khá mạnh thậm chí một người phân công quản lý hai châu phủ.

Một nguyên nhân khác là do tuần sát sứ tiền nhiệm Phương đại nhân cứng rắn công chính quá mức. Trong tay các huynh đệ thủ hạ ngoại trừ chút bổng lộc nhỏ nhoi thậm chí không có chút tiền dầu nước nào. Đã thế vị đại nhân này còn luôn lệnh cho các huynh đệ thủ hạ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ bắt những hung đồ ác tặc không dễ chọc.

Mặc dù chức trách của Quan Trung Hình Đường ta vốn là như vậy nhưng chí ít cũng phải tự lượng sức mình chứ?

Mỗi lần xuất thủ đều tổn thất nặng nề, cuối cùng cho dù có bắt được tội phạm thì phần thưởng bên trên phát xuống cũng quá ít.

Phương đại nhân không tham lam, tất cả các khoản thưởng đều giao hết cho thủ hạ huynh đệ. Nhưng mấy thứ đó chia cho cả trăm người thì còn không đủ nhét kẽ răng.”

Giọng điệu Lưu Thành Lễ đầy ai oán, ngăn đường tài lộ như giết cha giết mẹ. Tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên mặc dù là cấp trên của bọn họ nhưng cũng khiến bọn họ hận tới ngứa răng ngứa lợi.

Nhìn những đường khẩu tuần sát sứ khác đều ăn thịt nhưng bọn hắn lại chẳng có cả canh mà uống, đương nhiên không thể vui nổi.

Sở Hưu ngược lại rất tán đồng với lời của Lưu Thành Lễ. Lòng người luôn bất đồng, ngươi muốn làm Thánh nhân nhưng lại không suy nghĩ về lợi ích của đám thủ hạ muốn bọn họ cùng làm Thánh nhân, đương nhiên không được lòng mọi người.

Ngày xưa Sở Cuồng Ca thống lĩnh Quan Trung Hình Đường dựa vào nhân cách mị lực bản thân, mọi chuyện đều xung phong đi đầu, có thế những người còn lại mới nguyện ý đi theo.

Còn Quan Tư Vũ thống lĩnh Quan Trung Hình Đường lại dựa vào quyền thế. Mặc dù Quan Tư Vũ thiết diện vô tư làm việc không nể mặt ai, thậm chí trả bổng lộc cho các võ giả Quan Trung Hình Đường cũng cực ít, nhưng hắn là người biến Quan Trung Hình Đường vốn chỉ có thể sinh sống trong khe hẹp thành tổ chức vũ trang được cả ba nước thừa nhận.

Hơn nữa Quan Tư Vũ cũng không tham lam quyền thế, dưới tay có tứ đại chưởng hình quan cùng đông đảo tuần sát sứ, các thủ lĩnh mật thám Tập Hình Ti. Số người được trao quyền trao chức đông đảo, cho nên đương nhiên bọn họ nguyện thuần phục Quan Tư Vũ.

Còn người tiền nhiệm của Sở Hưu, Phương Chính Nguyên cả mị lực lẫn nhân cách đều kém hơn Sở Cuồng Ca, năng lực lại kém hơn Quan Tư Vũ. Thế nhưng lại học đòi hai vị nhân kiệt đương thời này, mặc dù bản thân không thẹn nhưng lại khiến thủ hạ than vãn dậy trời.

Lúc này Tần Phương lại đột nhiên nói: “Sĩ khí đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu chúng ta thấp còn một nguyên nhân khác nữa. Đó là trong khu vực những thành nhỏ xung quanh Kiến Châu, thật ra uy thế đường khẩu tuần sát sứ chúng ta cũng không cao mấy. Những thế lực võ lâm kia không coi chúng ta ra gì.

Nguyên nhân của việc này chính là do vị Phương đại nhân kia, tự hắn không muốn yên ổn cứ thích đi tìm chết, kết quả thì hay rồi, cuối cùng tự chơi chết mình.”

Đỗ Quảng Trọng cau mày: “Lão Tần, chớ nói lung tung, Phương đại nhân chết ra sao chính chưởng hình quan đại nhân tự mình phái người xuống điều tra. Mọi chuyện đều đã xác định, chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.”

Sở Hưu lúc này lại rất hứng thú, y trực tiếp nói với Tần Phương: “Nói tiếp đi, không sao, ở đây đều là người một nhà cả mà. Chẳng lẽ cái chết của tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên còn có bí ẩn gì?”



Theo lý mà nói Quan Trung Hình Đường chính là chúa tể của cả đất Quan Trung . Mặc dù trên đất Quan Trung rồng rắn lẫn lộn, võ giả bưu hãn; nhưng ngươi có càn rỡ đến đâu vẫn trong sự quản lý của Quan Trung Hình Đường. Kết quả giờ Tần Phương lại nói đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu không có uy thế gì tại Kiến Châu Phủ, chuyện này quả thật rất hiếm thấy.

Hơn nữa cái chết của tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên cũng có hiềm nghi. Hắn xuất thủ đuổi bắt hung đồ Huyết Không Kiếm - Hàn Nhượng cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, không ngờ bị đối phương giết ngược lại.

Thế nhưng chuyện này chắc chắn không phải như Sở Hưu giết Ngũ Tư Bình rồi lén lút bố trí hiện trường cái chết hợp lý. Phương Chính Nguyên xuất thủ trong một thành nhỏ, ngay trước mặt hơn trăm võ giả bị đối phương giết chết, không có gì để nghi ngờ. Nhưng giờ nghe Tần Phương nói vậy, chẳng lẽ còn ẩn tình gì?

Tần Phương ho khan một tiếng nói: “Sở đại nhân, ta đã gia nhập dưới trướng vào ngài rồi, những chuyện này có giấu ngài cũng chẳng nghĩa lý gì.

Tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên bị giết chết ngay trước mặt mọi người. Người ngoài nhìn vào đương nhiên không có gì lạ, nhưng chúng ta dẫu sao cũng từng theo Phương Chính Nguyên đã bao năm, cũng hiểu khá rõ về thực lực của hắn.

Thực lực Phương đại nhân trong võ giả cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh tuyệt đối có thể xếp trong nhóm đầu, còn tên Huyết Không Kiếm - Hàn Nhượng kia nói không dễ nghe thì chỉ là hạng nhãi nhép nhát gan mà thôi. Ngày thường hắn cũng chỉ dám giết tới giết lui đám khách thương nhỏ lẻ trên đất Quan Trung, đội buôn lớn một chút hắn cũng chẳng dám động vào.

Hắn thành danh được chẳng qua nhờ bảo binh ngũ chuyển Huyết Không Kiếm trên tay hắn có công hiệu chuyển hóa khí huyết, thậm chí nếu huyết khí đầy đủ có thể khiến Huyết Không Kiếm thăng cấp thành bảo binh lục chuyển.

Trận chiến đó chúng ta cũng tận mắt chứng kiến, ban đầu Phương đại nhân chỉ dùng vài chiêu đã áp đảo đối phương, nhưng sau đó thực lực của hắn lại đột nhiên suy giảm tới cực hạn, thậm chí còn không bằng Tiên Thiên, cuối cùng bị Hàn Nhượng xuất kiếm chém chết.”

Sở Hưu vuốt cằm nói: “Nếu đã như vậy chẳng trách các ngươi nghi ngờ. Trên giang hồ có đủ các thứ kỳ quái, không khéo Hàn Nhương này dùng thủ đoạn gì đánh lén Phương Chính Nguyên nên mới giết chết được hắn?”

Tần Phương lắc đầu: “Chuyện này từ đầu đã đầy những điểm đáng ngờ. Tên Hàn Nhượng kia vốn nhát như chuột, trước khi Phương đại nhân đuổi bắt hắn, hắn vừa vặn cướp bóc một đội khách buôn bên trong phạm vi Kiến Châu Phủ. Dựa theo tính cách của hắn sau khi gây án chắc chắn sẽ bỏ trốn mất dạng, nhưng lần này hắn lại chủ động thò đầu ra trước mặt chúng ta.

Hơn nữa khi Hàn Nhượng kia xuất hiện, chúng ta lại vừa dự tiệc ở Giang gia, lúc về đang không vui. Tên Hàn Nhượng kia có vẻ đã sớm nhận được tin, cố ý xuất hiện trước mặt chúng ta, thu hút Phương đại nhân ra tay với mình, cuối cùng giết chết hắn. Điểm đáng ngờ ngay tại chỗ này.”

“Đợi đã, lai lịch Giang gia ra sao? Sao lại dính líu tới Phương Chính Nguyên?” Sở Hưu nhíu mày hỏi lại.

Tần Phương đáp: “Giang gia chính là một trong những thế lực lớn tại Kiến Châu Phủ, lịch sử lâu đời, thậm chí ngang với thời điểm thành lập Quan Trung Hình Đường.

Đại nhân ngài cũng biết rồi đấy, đất Quan Trung chính là trung tâm buôn bán của ba nước, số đội buôn qua lại tại đây. Nhưng trong đó có một số hàng hoá bị nghiêm lệnh ngăn cấm, đề phòng nó bị tuồn vào quốc gia đối phương.

Mặc dù Hình Đường đã ra lệnh cấm nghiêm ngặt nhưng cũng có những kẻ ngựa quen đường cũ, trong đó nghiêm trọng nhất chính là những thế lực võ lâm bản địa của Quan Trung. Tỉ như mua được một số hàng cấm ở Bắc Yên sau đó lại bán ra ở Đông Tề hoặc Tây Sở. Nói đơn giản hơn chính là buôn lậu.

Hành vi này một khi Quan Trung Hình Đường phát giác chắc chắn sẽ kiểm tra nghiêm ngặt. Lúc trước Phương đại nhân nghi ngờ Giang gia này âm thầm buôn lậu một số hàng hóa vi phạm lệnh cấm, cho nên chất vấn Giang gia. Kết quả Giang gia luôn miệng phản bác không chịu thừa nhận, chúng ta cũng không tra ra điều gì.

Đến lúc Phương đại nhân tới Giang gia lần thứ hai, người của Giang gia định hối lộ nhưng lại bị hắn cự tuyệt. Đồng thời Phương đại nhân trở mặt với Giang gia, nói sẽ dẫn về Hình Đường thẩm tra các loại, khiến mọi người tan rã không mấy vui vẻ.

Chuyện sau đó Sở đại nhân cũng biết rồi đó. Phương đại nhân bị giết, chuyện điều tra Giang gia buôn lậu cũng không giải quyết được. Đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu ta cũng do chuyện này mà uy thế trên Kiến Châu Phủ giảm sút, khiến người khác đều nghĩ rằng đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu chúng ta chỉ là thùng rỗng kêu to.”

Bình luận

Truyện đang đọc