KÌ TÀI GIÁO CHỦ

 

 Con đường võ đạo mênh mông vô ngần như bi*n đ*ng Hải này. Chúng ta tính toán đủ đường thật ra cũng như đi thuyền trên biển, nhìn thì yên ổn nhưng không chịu nổi một gợn sóng của người ta. 

 Khang Động Minh là người như vậy, Sở Hưu cũng là người như vậy. Đứng trước lực lượng tuyệt đối thì cho dù là thuyền lớn bằng sắt thép cũng không chịu nổi một đòn.” 

 Khấu Thần Thông ở bên cạnh cũng thở dài nói: “Ta cũng hiểu đạo lý này, ai cũng muốn xem rốt cuộc tận cùng biển cả là đâu. Nhưng đáng tiếc, tu vi càng sâu thì càng sợ hãi con đường trước mặt. 

 Khi ta chưa bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, ta cũng là kẻ si mê luyện võ, mỗi lần bế quan tới tận mấy năm. Nhưng bây giờ số lần bế quan hơn một năm cũng ít.” 

 Cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như Bách Đông Lai và Khấu Thần Thông, bọn họ có thể đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, đương nhiên cũng có thiên phú, có nghị lực. 

 Nhưng bây giờ bọn họ dành phần lớn thời gian để chăm lo cho thế lực chứ không phải tu luyện võ đạo, không phải vì bọn họ lười biếng mà là bọn họ sợ hãi. 

 Đúng như Bách Đông Lai đã nói, con đường võ đạo như biển rộng vô tận, không ai biết điểm cuối của nó là đâu. 

 Trước đó khi bọn họ vừa luyện võ đã cho rằng cảnh giới Chân Đan là cực hạn. 

 Sau khi bọn họ đạt tới cảnh giới Chân Đan, bọn họ lại cho rằng cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần là cường giả. 

 Còn sau khi bọn họ đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, bọn họ lại phát hiện đối mặt với chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, bọn họ cũng chỉ là con sâu cái kiến mạnh mẽ một chút mà thôi. 

 Không thấy điểm cuối, cho nên bọn họ mới hoảng sợ, vì bọn họ không biết rốt cuộc con đường phía trước là gì. 

 Phải là người có tính cách như Khang Động Minh hay cố chấp với lực lượng như Sở Hưu mới có tư cách lên tới đỉnh phong. 

 “Đi thôi, về triệu tập thế lực các bên tới bàn bạc, nhanh chóng tấn công Đông Tề. 

 Vị Sở đại nhân này tiền đồ vô lượng, bây giờ kết giao với hắn cũng không tệ.” 

 Bách Đông Lai nói vậy không phải vì hắn cũng có Thần Nhãn hay thật sự coi trọng vận may và tương lai của Sở Hưu, mà Hoắc Hành Tôn đã là tấm gương điển hình. 

 Kết giao với Sở Hưu, được thế được lợi. Trở mặt với Sở Hưu, xuống địa phủ đi. 

 Cùng lúc đó, khi Sở Hưu mưu đồ ở hải ngoại, bên phía Bắc Yên đã sắp không chống cự nổi. 

 Quốc lực của Đông Tề vốn đã mạnh hơn Bắc Yên, mà tương tự thế lực giang hồ ở Đông Tề cũng mạnh hơn bên phía Bắc Yên. 


 Trong địa phận Đông Tề, Đạo môn và các thế lực Chính đạo của Đông Tề liên thủ, uy thế đó khiến nhánh Ẩn Ma thiếu chút nữa không chống cự nổi. 

 Bên phía Quan Trung Hình Đường đã lui binh, nhưng Cửu Biên Cường Quân của Đông Tề lập tức phái tới bảy nhánh quân tới biên giới Đông Tề và Bắc Yên, thiếu chút nữa khiến phòng tuyến của Bắc Yên tan tác. 

 Bắc Cung Bách Lý cũng là người cay độc, trực tiếp kéo một phần mười lực lượng của Trấn Quốc Ngũ Quân đi liều mạng với đối phương, tử chiến bất chấp thương vong. Khi người chết tới mức độ nhất định lại dụ dỗ kẻ địch xâm nhập, bày ra Huyết Luyện Đại Trận trên chiến trường, trực tiếp lừa giết một trong Cửu Biên Cường Quân, đồng thời người bên mình cũng bị đại trận giết chết. Có thể nói là giết địch một ngàn, tự mất sáu trăm. 

 Toàn bộ Huyết Luyện Đại Trận kéo dài mấy chục dặm, trong trận huyết sát ngập trời, sinh cơ tuyệt diệt, ép bên phía Đông Tề thậm chí không dám đưa đại lượng quân đội vào tử chiến, chỉ có thể chia ra các nhánh nhỏ tập kích, sợ Bắc Cung Bách Lý lại bày mưu kế âm độc nào đó. 

 Vị này quả là kẻ điên, một khi lên cơn thì cả người mình cũng giết. 

 Chuyện này là nhờ uy danh của Bắc Cung Bách Lý nên trong Bắc Yên không ai dám làm phản. Nếu không, đổi thành người khác mà làm như vậy, không khéo đã bị người mình giết chết trước. 

 Trong quân doanh biên giới Bắc Yên, Hạng Võ một tay cầm chuối tiêu, một tay một tay cầm bản đồ bố trí phòng ngự suy nghĩ cẩn thận, thi thoảng lại hung hăng cắn một miếng chuối tiêu, như cắn đám rác rưởi Đông Tề. 

 Lúc này Bắc Cung Bách Lý vén màn doanh trại đi vào, hắn không mặc bộ quần áo nhà nho như lúc ở triều đình Bắc Yên mà là một bộ chiến giáp đỏ tươi, luồng khí huyết sát như sắp ngưng tụ thành thực chất. 

 Thấy Bắc Cung Bách Lý đi vào, Hạng Võ đưa một quả chuối sang. 

 Bắc Cung Bách Lý lắc đầu nói: “Tình hình chiến sự bên phía ngươi thế nào rồi?” 

 Hạng Võ sắc mặt nghiêm nghị nói: “Không mấy lạc quan, ta đã cho phòng tuyến rút lui về sau hơn mười dặm, phải mượn địa hình mới có thể đối phó với bọn chúng. 

 Khó khăn lắm mới đánh lui Phi Hùng Quân của Đông Tề, không ngờ Vũ Lâm Quân lại chạy tới. 

 Nhưng hình như tên Nam Cung Vệ Vũ kia bị thương, thậm chí thanh Phương Thiên Họa Kích hình dáng khoa trương của hắn cũng không còn, bây giờ phải 

 dùng một thanh bảo binh bình thường giao chiến với ta, kết quả mới đánh vài chiêu đã không chịu nổi. 

 Nếu không phải lão già ấy chạy nhanh, ta có thể phế hắn ngay tại chỗ!” 

 Nói đoạn, Hạng Võ hung hăng cắn một cái, nuốt miếng chuối tiêu cuối cùng vào bụng. 

 Bắc Cung Bách Lý nhíu mày một cái: “Vũ Lâm Quân cũng tới? Bên phía ta vừa giết một nhánh quân của bọn chúng, kết quả bọn chúng lập tức phái Vũ Lâm Quân đến. Thế này chẳng phải bây giờ toàn bộ Đông Tề chỉ có một cánh quân thủ hộ?” 

 Hạng Võ nhún vai nói: “Còn chẳng có một nhánh quân luôn ấy. Vừa rồi phía Tây Sở đã xuất thủ, tên Ngọc Diện Phì Long Vũ Văn Phục dẫn Lang Gia Quân tập trung ở biên giới Tây Sở, nhưng cuối cùng cũng chỉ ngăn chặn được một nhánh quân đội của Đông Tề mà thôi. 

 Thực lực của Tây Sở quá yếu ớt, có thể làm được như vậy đã là cực hạn rồi. Bằng không Cửu Biên Cường Quân tập kết tổng lực, áp lực của chúng ta còn lớn hơn. 

 Trước mắt Đông Tề đã động thủ với tất cả các thế lực đối nghịch, chỉ cần hoàng thành có cao thủ bảo vệ thì bọn chúng có gì phải sợ? Chúng ta đâu thể nào bay qua làm thịt Lữ Hạo Xương?” 

 Đánh tới nước này đã không phải vấn đề chiến lược mà là thực lực cơ bản. 

 Quốc lực của Đông Tề quá cường thịnh, một khi ra tay toàn lực, bên phía Bắc Yên chỉ có thể liều chết chống cự. 

 Bắc Cung Bách Lý xua tay nói: “Trước mắt không thể không chọi cứng, phải chống cự tới lúc Lữ Hạo Xương không cố nổi thì thôi. 

 Thật ra không thể coi là Bắc Yên đã thắng, cũng không thể coi là Đông Tề bại trận, chẳng qua tính cách Lữ Hạo Xương vốn cẩn thận đã quen, không muốn đánh cược quá lớn nên không ra tay tiếp, dừng tổn thất kịp thời, chấp nhận để Bắc Yên gặm mất miếng thịt Ngụy Quận. 

 Bây giờ đã qua mấy chục năm, Lữ Hạo Xương đã già, e là hắn còn không quyết đoán bằng năm đó, chỉ muốn yên ổn truyền lại hoàng vị, chắc cũng không chấp nhận chướng ngại gì lớn. 

 Hạng Võ đưa mắt nhìn về phía phương đông, sắc mặt u sầu hiếm tháy: “Bên phía chúng ta còn có thể đối phó được, nhưng bên Ngụy Quận lại phải đối diện với toàn bộ võ lâm Chính đạo Đông Tề cộng thêm Giang Sơn Các tấn công, không biết có cầm cự được không. 

 Mà không biết rốt cuộc tên Sở Hưu kia chạy đi đâu? Tên này có thể đáng tin cậy một chút không, đang lúc mấu chốt lại chẳng thấy đâu. Lần sau không mời hắn ăn chuối tiêu nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc