KIM CƯƠNG KHẾ ƯỚC


Edit: Dandelion
"Khanh..." Chu Tiểu Kiều như là ôm một pho tượng cao to, nàng khóc thật lâu nam nhân cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
"Rất thương tâm sao?" Cúc Như Khanh môi mỏng khẽ mở hơi câu độ cung miệng, vừa vặn cấu thành mụ cười gợi cảm trí mạng nhất.
Chu Tiểu Kiều rốt cuộc thấy hắn nói chuyện, liền vội vàng gật đầu đáp ứng: "Đúng!" Nàng thật đau lòng, thực sự thật đau lòng!
Cúc Như Khanh đưa tay lên, phất đi tay nhỏ bé của nàng trên người hắn, "Tiểu Kiều, sáu năm không gặp, đây là quà ra mắt của tôi dành cho cô!" ( Dan : Bắt đầu từ chương này các tình yêu nhờ chuẩn bị sẵn dao kéo nhé ! >.< )

hắn vừa nói xong, ưu nhã xoay người, vân đạm phong khinh( nhẹ nhàng khoan khoái) đi về phía trước.
"không..." Chu Tiểu Kiều sắc mặt trắng bệch tiến lên ôm lấy hắn, "Em sai rồi! Khanh, em thực sự sai rồi! Đừng đi, anh không nên đi, có được không?"
Cúc Như Khanh lãnh khốc thanh âm xuyên thấu màng nhĩ của nàng: "Bất kỳ nữ nhân nào sau khi rời khỏi tôi, đều không có cơ hội rồi trở về bên cạnh tôi."
"Thế nhưng anh còn để ý đến em mà! Bằng không anh sẽ không chọn vào ngày hôm nay kết hôn? Bằng không anh sẽ không tới biệt thự giữa núi? Bằng không anh sẽ không có dùng phương thức này tới trả thù em?" Chu Tiểu Kiều nước mắt giàn giụa, nói chuyện vẫn thở dố.c cùng nghẹn ngào."Khanh, em biết anh vẫn là còn yêu em..." ( Dan : ta ghét câu này, ghét ghét ghét)
Cúc Như Khanh thân thể hơi chấn động, hắn làm nhiều như vậy chuyện, thật là vì nàng sao?
"Chúng ta một lần nữa bắt đầu lại đi, có được không?" Nàng thấy hắn có một tia dao động, lập tức nhân cơ hội hỏi hắn.
"cô đã mất đi tư cách!" Cúc Như Khanh băng lãnh đẩy ra nàng, sau đó lên xe của mình.
"Khanh... Khanh..." Chu Tiểu Kiều đuổi theo phía sau xe của hắn, sau đó ngã nhào trên đất.
Cúc Như Khanh không quay đầu lại, hắn chỉ là giẫm đủ chân ga như gió lao nhanh xoay quanh uốn lượn trên sơn đạo ( núi ), hắn vẫn vòng quanh sơn đạo điều khiển xe chạy với tốc độ nhanh như chớp làm cho hắn có một loại cảm giác vượt lên trên tất cả.
Hừng đông một giờ đồng hồ, hắn về tới nhà, đẩy ra cửa phòng ngủ, trong phòng có một ngọn ánh đèn màu da cam, chiếu ra tia sáng có cảm giác ấm áp,cô vợ nhỏ thì hơi có chút nhíu mày nghiêng thân thể ngủ ở trên sô pha,khôn mặt xinh xắn trắng tinh được những sợi tác che phủ,đen và trắng nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
hắn hơi nghỉ chân một giây đồng hồ, sau đó đến phòng tắm tắm sạch sẽ rồi lên giường ngủ, trong một gian phòng, hai người, hắn ngủ giường còn nàng ngủ sô pha.

hắn cưới nàng, cũng là bởi vì nàng không chỉ có thông minh hơn nữa còn hiểu chuyện, sẽ không để cho hắn phiền lòng.
Mặc Thiên Trần có thói quen ngủ dạy rất sớm, trời vừa mới lên thì nàng cũng đã tỉnh.
Hôm nay là qua tân hôn một ngày, ngày 20 tháng 4, cách sinh nhật con gái còn mười ngày nữa.
Con gái tên gọi là gì nhỉ?Con gái bộ dạng có giống mẹ chút nào không?Con gái có thể có một gia đình hoàn chỉnh không? Cha mẹ nuôi của con có yêu con không?
Mỗi ngày sáng sớm khi tĩnh lại, Mặc Thiên Trần đều tự hỏi mình như vậy.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, nhưng khi nàng nhìn thấy nam nhân nằm ở trên giường thân thể lõa lồ , chỉ dùng một cái chăn đơn màu trắng đắp ở thắt lưng trở xuống ( Dan: Soái ca ở trần a * ch.ảy nước miếng*), nàng mới kinh ngạc phát hiện, này là chồng mới cưới của nàng.
hắn... Lúc nào trở về, nàng không biết.

Nàng luôn luôn ngủ không trầm, thế nhưng tối hôm qua không biết vì sao, lại ngủ rất trầm, có thể là trên tiệc cưới uống rượu chăng!
Nàng mặc dù đã đã từng sinh con gái, nhưng nam nhân xích lõa lại lộ ra lồng ng.ực tuyệt đẹp , còn là lần đầu tiên khoảng cách gần như vậy nhìn thấy, nàng không khỏi chậm rãi xấu hổ đỏ mặt.
Mà hắn hết lòng tuân thủ hứa hẹn không có muốn nàng thực hiện nghĩa vụ làm vợ ( Dan : là nghĩa vụ nhỉ ? * mắt ngây thơ*), nàng đối với hắn vẫn vô cùng cám ơn .
Mỗi một người trong lòng điều có một bí mật và nàng cũng không ngoại lệ.
Giữa lúc nàng còn đang đánh mắt ca ra, còn chưa có dọn dẹp thì một đạo ánh mắt của nam nhân bắn qua đây.


Bình luận

Truyện đang đọc