KIM CƯƠNG KHẾ ƯỚC


Mặc Thiên Trần thừa dịp Cúc Như Khanh nghe điện thoại chạy tới tủ quần áo, lúc thấy mình trong gương, toàn thân ửng hồng, khăn tắm rách nát căn bản không che đậy được cảnh xuân trước mắt, hai chân của cô còn đang không ngừng rẩy, không biết là bởi vì những cảm xúc xa lạ hắn gây cho cô hay là bởi vì cô sợ hắn…
cô cũng không dám nghĩ tiếp nữa, sợ hắn đi theo tới tủ quần áo, cô lập tức lấy ra y phục, mặc vào sau đó không dám nhìn hắn nữa chạy thật nhanh ra khỏi phòng.
Mặc Thiên Trần xuống lầu gọi điện cho Triển Thanh Thanh: “Thanh Thanh tra một chút xem tôi tại sao lại lên trang đầu báo giải trí nữa vậy?”
Triển Thanh Thanh ở đầu bên kia lập tức nói: “thật xin lỗi, Đại Tiểu Thư, vốn nên do tôi cùng cô đi mua vải vóc nhưng là tôi tới kỳ nên đau bụng mới để cho trợ thủ A Lật đi theo cô. Các người vốn chỉ là cẩm vải vóc hiện tại lại bị đám chó săn chụp lại chỉnh sửa thành nắm tay, còn viết loạn thành cô là trả thù Cúc tiên sinh, cho nên Cúc tiên sinh bị đám phóng viên chặn đường truy hỏi…”

Mặc Thiên Trần cuối cùng cũng hiểu chuyện gì xảy ra, cô nhìn hình ảnh mà Triển Thanh Thanh vừa mới gởi qua bằng điện thoại cho cô, ảo não không dứt than một tiếng, Cúc Như Khanh nhất định là bị những phóng viên này đuổi theo truy vấn nên mới hiểu lầm cô cùng A Lật ở cùng một chỗ, cô vốn định trở về giải thích cho hắn nghe nhưng vừa nghĩ tới hắn mắng cô, mắng đến khó nghe như vậy cũng ngăn không được tức giận không chịu trở về phòng.
Nhưng cô có chỗ nào để đi? Vừa ra khỏi Cúc gia, lại sẽ bị ký giả bao vây, đi trở về phòng, lại sẽ gặp hắn, hai người gặp mặt sẽ lúng túng lắm nha!
Mặc Thiên Trần một mình ở trong hoa viên bồi hồi nhìn phòng Cúc Cầm Du trên lầu ba cũng đã tắt đèn đi ngủ, cô càng không biết mình rốt cuộc muốn đi đâu!
Mà trong phòng ngủ lầu hai, Cúc Như Khanh đốt một điếu thuốc, hắn đứng lên, cúi nhìn cúc áo sơ mi bị mình bức, đi tới cửa sổ, nhìn Mặc Thiên Trần đang ngồi một mình trên ghế dài, cô ngồi yên lặng cũng không nhúc nhích.
Lúc này điện thoại của hắn vang lên, hắn vừa nhìn, là Chu Tiểu Kiều: “Chuyện gì?”
“Khanh, chuyện tiền bạc em đã làm xong, hiện tại em muốn gặp anh được không?” Chu Tiểu Kiều giọng nói ngọt ngào mà hơi có chút thỉnh cầu.
“Hảo!” Cúc như khanh lời ít mà ý nhiều.
hắn cài lại nút áo sơ mi, sau đó đi xuống lầu lúc đi ngang qua vườn hoa thấy Mặc Thiên Trần cũng đang nhìn hắn, hắn không có nói chuyện, Mặc Thiên Trần vốn là nghĩ giải thích nhưng là lời ra tới miệng lại cảm giác lúng túng vì vậy quật cường mím môi không chịu mở miệng.

thật lâu sau khi Cúc Như Khanh đi ngang qua cô, Mặc Thiên Trần lại nghe được âm thanh hắn lái xe ra khỏi, hai tay chán nản nâng cằm, im lặng nhìn lên đêm hè tinh không.
Cúc Như Khanh đi tới quán bar, Chu Tiểu Kiều chọn vị trí gần cửa sổ, quán bar này phi thường đặc sắc, nằm ở tầng cao nhất của tòa Cao ốc, tức là tầng 128. Bọn họ bây giờ ngồi ở bên cạnh cửa sổ trong bóng đêm có thể thấy được dòng Châu Giang mỹ lệ bên dưới hòa lẫn cùng bầu trời sao, là nơi lãng mạn nhất cũng là lựa chọn hàng đầu cho những cặp tình nhân hẹn hò.
“Khanh, anh đã đến rồi!” Chu Tiểu Kiều đứng dậy nghênh đón hắn, lôi kéo tay của hắn tới ngồi xuống.
Cúc Như Khanh không nói gì, chẳng qua là lãnh khốc bưng ly rượu lên, đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, nhìn về hai bờ Châu Giang mỹ lệ trong bóng đêm.
“Thế nào? Tâm tình không tốt sao? Vậy hãy cùng em tâm sự một chút đi!” Chu Tiểu Kiều nhìn hắn.

“Tiền bạc đã chuyển vào hết rồi hả?” Cúc Như Khanh chỉ nói công sự.
“Đúng vậy. Đúng tám giờ sáng ngày mai sẽ chuyển xong hoàn toàn”. Chu Tiểu Kiều ám chỉ hắn.
Cúc Như Khanh làm sao có thể hồ đồ không hiểu, hắn hơi híp híp mắt, Chu Tiểu Kiều tối nay hẹn hắn ra ngoài đâu chỉ là muốn gặp hắn đơn giản như vậy!
Nam nữ kết giao, vốn dĩ bình thường sẽ lơi là cảnh giác nhưng hiện tại thì khác, nó còn bao gồm tiền tài cùng với thù nhà.


Bình luận

Truyện đang đọc