KIM CƯƠNG KHẾ ƯỚC


Edit: Dandelion
Cúc Như Khanh cũng đang đánh giá nàng, nàng mặt bộ đồ màu tím có dáng vẻ nhẹ nhàng ẩn giấu, mắt mặc dù xinh đẹp như hạnh đào nhưng lại có nét ưu thương, khuôn mặt nhỏ nhắn không tính là tuyệt sắc nhưng cũng là giai nhân thanh tú, dáng người cân đối tương xứng, tuyệt đối là một báu vật cực phẩm trong cực phẩm. Nếu như ở trên giường thương yêu có lẽ rất tuyệt, hắn tính toán thu nàng.
hắn bất động, nàng cũng không động.
Bởi vì, nàng cũng nhìn không ra hắn lại có ý niệm kết hôn trong đầu. Này đối với Mặc Thiên Trần tuyệt đối là chuyện tốt. ( ý chỉ tưởng là ảnh hk có muốn kết hôn với tỷ, nhưng mà tỷ ơi, ảnh đang canh me tỷ kà )
Cúc Như Khanh nhìn nàng âm thầm như trút được gánh nặng, lại bỗng nhiên nhích thân đến gần nàng.
"Mặc tiểu thư, mời!"

Mặc Thiên Trần xuất phát từ lễ phép đưa tay ra, nam nhân bàn tay to lại lạnh quá, mặc dù bây giờ là đầu tiết mùa xuân, nàng biết, tim của hắn hẳn là lạnh hơn.
Hai người cùng nhau trượt vào sàn nhảy, Mặc Thiên Trần không biết tại sao, lúc bị hắn nắm cả thắt lưng lại có vẻ khẩn trương.
Thậm chí, lúc đang cùng hắn lướt bước cũng thiếu chút giẫm lên chân hắn, tạo cơ hội cho hắn cười nhạo.
Thế nhưng, nam nhân này trên mặt không có bất kỳ biểu tình, không thích không giận, không trào không phúng.
Mặc Thiên Trần còn đang đánh giá, nam nhân kia tuyệt đối chính là loại người thâm tàng bất lộ ( cất giấu tài năng).
"Cúc tiên sinh, tôi nghĩ xin anh cự tuyệt cuộc hôn sự này." Nàng tiên phát chế nhân ( đánh đòn phủ đầu).
"Lý do?" Cúc Như Khanh thanh âm lạnh lùng mà trầm thấp.
Mặc Thiên Trần than nhẹ: "Bởi vì chúng ta cũng không phải là người muốn kết hôn."
Đối với Cúc gia, có bao nhiêu chính thương danh viện muốn gả vào, mà Mặc Thiên Trần nói, làm cho Cúc Như Khanh sẵng giọng giương lên khóe môi, hắn chỉ là từ chối cho ý kiến, cũng không chính diện đáp lại.
một khúc nhạc kết thúc, Cúc Như Khanh đích thân mang nàng trở lại chỗ ngồi bàn rượu, Mặc Thiên Trần thấp giọng nói: "Cúc tiên sinh, tôi hi vọng anh có thể suy nghĩ đề nghị của tôi."
Cúc Như Khanh chỉ là để lại cho nàng một bóng lưng lãnh khốc, cũng để lại cho nàng một nỗi lo lắng không tên.
Tiệc tối từ thiện sau khi kết thúc, mọi người bắt đầu ra về.

Mặc Thiên Trần kéo cánh tay Mặc Chấn Đông hướng bãi đỗ xe đi đến: "Cha , con thực sự không muốn kết hôn, ngài có thể hay không..."
Mặc Chấn Đông ngữ khí sủng nịch: "Như Khanh là đương nhiệm người đứng đầu Cúc thị, hắn tuyệt đối có thể bảo hộ cho con không bị khi dễ; hơn nữa con cũng sớm nên nói đến chuyện hôn nhân, cha và mẹ của con đều nhanh tóc bạc ..." “Thiên Thiên ngươi đi đâu vậy... Đứa nhỏ này..."
Mặc Thiên Trần theo cánh tay Mặc Chấn Đông chạy đến, sau đó trở về một chỗ nhìn trong góc có một cậu bé trai ước chừng sáu bảy tuổi, bé trai toàn thân bẩn thỉu, xem ra làm tên ăn mày cũng đã nhiều ngày .
Nàng vươn tay nắm tay hồng nhỏ bé đông lạnh, mắt một mảnh ẩm ướt, nếu như con gái của nàng lưu lạc ở đầu đường, có hay không cũng có người hảo tâm sẽ chiếu cố?
Nàng cởi áo khoác quàng ở trên người đứa nhỏ, lúc này tài xế Mặc gia Ngũ Hưng đi tới: "Đại tiểu thư, nó là tên ăn mày, không đáng đồng tình."
"Hưng thúc, hắn chỉ là một đứa nhỏ muốn sống sót mà thôi!" Mặc Thiên Trần nghẹn ngào nói.
Mặc Chấn Đông cởi áo khoác tây trang của mình cho nàng phủ thêm: "Thiên Thiên, cha biết con tâm địa thiện lương, chúng ta về nhà đi, mẹ con gọi điện thoại đó."
#####

một màn này, vừa vặn rơi vào trong mắt Cúc Như Khanh ở trên xe, hắn ngồi ở trong xe, nhìn vô số danh viện minh tinh ngăn nắp xinh đẹp lướt qua, chỉ có nàng--- Mặc Thiên Trần, đưa ra tay viện trợ.
hắn nhìn xe Mặc gia đi rồi, cũng chậm chậm lái xe rời khỏi.
*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥
Cúc gia. Vịnh Aegean.
Cúc Như Khanh lái xe về tới nhà, vừa đi một bên buông lỏng ra cà vạt, sau đó cầm lên chi rượu đỏ trên tường, rót vào trong ly.
"Cha , ngài đã trở về!" Thanh âm nho nhỏ không có tính trẻ con, ngược lại có vẻ là một ông cụ non chính cống.


Bình luận

Truyện đang đọc