KIM CƯƠNG KHẾ ƯỚC


Edit: Nhược Vân
Beta: yunafr
Tập đoàn Cúc thị.
Khang Hạo đem chứng cứ việc Chu Tiểu Kiều bỏ túi riêng giao cho Cúc Như Khanh « tiên sinh, bây giờ chúng ta phải làm như thế nào ? »
Cúc Như Khanh nhìn khoản tiền được báo cáo, đây chỉ là bước đầu tiên hắn dùng để đối phó với Chu gia, thù cha không đội trời chung, bất kỳ là kẻ nào năm đó tham gia làm thương tổn đến cha hắn, đều phải nhận được kết quả thích đáng với chúng.

« những chứng từ này trước tiên cứ cất đi, chờ sau khi ta điều tra rõ ràng sự tình, mới công bố ra ngoài. » hắn không nhanh không chậm.
« vâng ! » Khang hạo nhanh chóng cất vào két sắt , « Tiên sinh ! lập tức chuẩn bị họp. »
Phòng họp.
Các cổ đông mở ra các số liệu trên ipad, hôm nay là hội nghị cổ đông mùa hè, mở ra với mục đích tổng kết lợi nhuận kinh doanh trong hè và thảo luận kế hoạch phát triển mùa thu tới.
« Như Khanh, lợi nhuận mùa hè này so với mùa xuân giảm gấp đôi… »
« Ngươi kinh doanh như vậy, chúng ta còn có thể có triển vọng gì ở mùa thu này chứ, mùa thu căn bản là mùa ế hàng. . . »
« Chúng ta chỉ có thể chờ mùa đông, là thời điểm tết âm lịch, khả năng tiêu thụ đồ chơi sẽ tăng lên. . .. »
« Như Khanh, ngươi từ sau khi kết hôn, càng ngày càng đối với công ty tựa như không còn quan tâm nhiều lắm… »
« Vốn tưởng rằng, đối tượng mà ngươi kết hôn có thể là đối tác liên thủ mạnh mẽ, nhưng thật không thể ngờ… »
« Ta lúc trước cũng nghĩ rằng Chu Tiểu Kiều sẽ làm phu nhân tổng tài… »

Nghe các cổ đông nghị luận, Cúc Như Khanh chỉ là bình ổn như núi thái sơn, hắn đều chờ bọn họ nói hết mọi suy nghĩ , mới chịu mở miệng « tập Đoàn Cúc thị là do Cha tôi lúc còn sống tự tay thành lập, tôi so với bất kỳ kẻ nào đều phải quan tâm hơn, công ty kinh doanh không phải chỉ gánh vác một ý niệm duy nhất là kiếm tiền, chứa đựng nhiều hơn là tâm huyết của cha tôi, tôi so với bất kỳ kẻ nào đều muốn đem công ty mở rộng. »
Các cổ đông nghe Cúc Như Khanh nói tời người sáng lập Cúc Thiên Kỳ, thế là chỉ than nhẹ một tiếng, sau đó không nói gì nữa, chỉ tiếc là CÚc Thiên Kỳ tráng niên mất sớm, ông ấy cũng là một người đứng đầu có năng lực lãnh đạo và quyết đoán, Cúc Như Khanh vào năm 15 tuổi tiếp nhận công ty, sau khi trưởng thành từng bước từng bước khiến công ty ngày càng phát triển. hắn so với bất kỳ kẻ nào đều cố gắng nhiều hơn, cũng hết lòng với công ty hơn bất kỳ kẻ nào.
Cúc Như Khanh thấy mọi người không ai dám nói gì nữa, hắn lạnh lùng liếc mắt về phía tất cả các cổ đông đang ngồi, sẵng giọng nói : « Vợ của Cúc Như Khanh tôi đây, không cần các vị bận tâm. Về phần kế hoạch tiêu thụ của quý sau, lợi nhuận dự toán trong báo biểu cũng có ghi chú rõ, các vị tự xem cho rõ ràng. hiện tại tan họp. »
Vừa nói xong, hắn lạnh lùng đi ra ngoài trước.
Cúc Như Khanh về tới phòng của tổng tài, thư ký gõ cửa đi vào : « Tổng tài, tiểu thư Chu Tiểu Kiều gọi điện đến muốn vào gặp ngài. »
« không tiếp ! » Cúc Như Khanh lạnh lùng đáp.
« Vâng ! Tổng tài. » thư ký lập tức lui ra ngoài.
Chu Tiểu Kiều tìm đến Cúc Như Khanh rất nhiều lần, hắn căn bẳn cả nhìn cũng không nhìn đến, mà hôm này số tiền một trăm triệu nào đã chuyển rồi, cô hiểu Cúc như Khanh là một người đàn ông kiêu ngạo, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, hiện tại tiền hắn đã lấy đi, nhưng thái độ đối với cô cũng vô cùng hờ hững.

Buổi chiều gần đến giờ tan tầm, Khanh Hạo vào phòng làm việc của tổng tài.
« Tiên sinh, tôi đã điều tra rõ, người gọi cho ký giả đi chụp hình thiếu phu nhân cùng a lật mua đồ ăn, chính là Chu tiểu thư, các phóng viên chứng thực, thiếu phu nhân cùng a lật cũng không hề có hành động tiếp xúc thân thể nào, bọn họ là quan hệ cấp trên cùng cấp dưới rất bình thường. Mà hình ảnh tối hôm qua của ngài cùng Chu tiểu thư ở quán bar, cũng do một tay cô ta làm ra, mà mục đích chính là tiên sinh ngài . . . » Khanh Hạo lập tức báo cáo kết quả hắn điều tra được.
Cúc Như Khanh đưa tay liếc nhìn đồng hồ : « Cậu đến tập đoàn Mặc thị, đón cô ấy đến phòng làm việc của tôi. »
Mặc Chấn Đông thấy Khanh Hạo đến đón Mặc Thiên Trần, mặc dù hắn cảm thấy có chút đau đầu về mối quan hệ của cặp phu thê này, nhưng Cúc Như Khanh vẫn là có chút quan tâm, cũng trấn định được chút ít.
« Thiên Thiên, đi thôi ! đem mọi chuyện giải quyết đi, đừng để mẹ con phải lo lắng. » Mặc Chấn Đông giục cô đi nhanh.


Bình luận

Truyện đang đọc