KIM CƯƠNG KHẾ ƯỚC


Mặc Thiên Trần sớm đã biết Cúc Như Khanh cùng Chu Tiểu Kiều quan hệ không tầm thường nhưng chính mắt nhìn thấy cảnh bọn họ thân mật ôm nhau sao cô lại cảm thấy mắt một mảnh đau nhói! Tựa như bị người ta dùng kim châm, một châm lại một châm không ngừng ghim vào hai mắt, đau đớn vô cùng.
Cúc Như Khanh khóe môi lãnh mị giơ lên cho dù tầm mắt lúc nhìn sang đã thấy Mặc Thiên Trần nhưng hắn vẫn không có bất kỳ động tác gì. Mà Chu Tiểu Kiều càng thêm càn rỡ đưa tay vây quanh hông hắn đem đầu cô ta vùi vào cổ hắn.
Mặc Thiên Trần lập tức nghiêng đầu, lôi kéo Triển Thanh Thanh rời khỏi khách sạn. Triển Thanh Thanh cũng không phải là tiểu hài tử ngu ngốc tự nhiên hiểu nam nhân khó tránh khỏi gặp dịp thì chơi đặc biệt là cái dạng đại nhân vật giống như Cúc Như Khanh.
“Chúng ta đi mua sắm!” Mặc Thiên Trần lôi kéo cô đi vào Trung Tâm Thương Mại.

Nữ nhân thật đúng là loại sinh vật kỳ quái một khi tâm tình không tốt liền thích dùng mua sắm để giải stress, lúc Mặc Thiên Trần và Triển Thanh Thanh túi lớn túi nhỏ không ngừng mua, cái loại cảm giác tựa hồ như quên đi tất cả này thật tốt.
Mà trong khách sạn Cúc Như Khanh lúc Mặc Thiên Trần tức giận bỏ đi rồi hắn mới đẩy Chu Tiểu Kiều trên người ra sau đó lạnh lùng nói: “Dựa đủ rồi!”
“Khanh!” Chu Tiểu Kiều tới đây mới hiểu ra là cô ta đang lợi dụng Cúc Như Khanh đồng thời Cúc Như Khanh cũng đang lợi dụng cô ta nhưng không sao sớm muộn gì cô ta cũng sẽ đem Cúc Như Khanh đoạt trở về. “Khanh, đi mua đồ với em chút nha!”
Cúc Như Khanh đứng lên: “Tôi không thích mua sắm”.
“Vậy anh thích cái gì? Em đi với anh!”. Chu Tiểu Kiều cũng đứng lên.
“Tôi muốn về nhà với bà xã, cô cũng muốn đi theo sao?” Cúc Như Khanh lạnh lùng xoay người.
hắn lái xe trở lại nhà, lại nhìn thấy trong phòng bày rất nhiều túi mua hàng, có đồ cho nữ nhân, có đồ cho bé trai còn có đồ cho bé gái nữa duy chỉ không có đồ nam nhân.
Mặc Thiên Trần không nhìn thấy Cúc Như Khanh đã về nhà, cô vui vẻ xách theo mấy túi mang cho Cúc Cầm Du sau đó lại thu thập y phục cùng giày hôm nay mình mua, cuối cùng khi ánh mắt rơi trên y phục bé gái, thần tình dần dần mờ đi, ảm đạm.
Mà người bị làm như trong suốt, Cúc Như Khanh, ánh mắt của hắn cũng dừng lại ở trên y phục bé gái, hắn lập tức cảnh giác chẳng lẽ Mặc Thiên Trần biết hắn một cặp Long Phượng thai bảo bối sao? Con gái của hắn Cúc Hoài Cẩn từ lúc mới sinh ra đã được đưa đi nơi khác nuôi dưỡng hắn trước nay chưa từng công khai sự tồn tại của đứa nhỏ này, trên thế giới này cũng không có mấy người biết sự tồn tại của nó.

“Tại sao mua những y phục này?” hắn gắt gao nhìn mặt của Mặc Thiên Trần.
“Tôi thích!” Mặc Thiên Trần lạnh lùng trả lời hắn.
Mặc Thiên Trần mỗi lần đi mua sắm đều sẽ mua phần cho con gái cô, điều này không chỉ đã trở thành thói quen của cô mà còn là vì tình thương người mẹ tràn ngập không thể giải bày của cô. Cho nên hôm nay cũng không ngoại lệ, cô lại không nghĩ tới Cúc Như Khanh sẽ hỏi cô những chuyện nhỏ như vậy.
“Tức giận sao?” Cúc Như Khanh đến gần cô, cúi đầu ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của cô.
Mặc Thiên Trần bị thân ảnh cao lớn của hắn đột nhiên tiến tới gần không tự chủ lui về sau một bước tựa vào bên tủ quần áo sau đó ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh nghĩ quá nhiều rồi! Anh ở chung một chỗ với ai, đang làm gì, đều không liên quan đến tôi, hôn nhân của chúng ta chỉ có anh biết, tôi biết, trời biết”.
“Vậy sao?” Cúc Như Khanh một cái chớp mắt cũng không, chỉ nhìn chằm chằm cô.

“Đúng! Chính là như vậy. Chúng ta là hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau, ví dụ như anh trên đường nhìn thấy tôi cùng người đàn ông khác thì anh sẽ như thế nào?” Mặc Thiên Trần hỏi ngược lại hắn.
Cúc Như Khanh ngẩn ra, nếu như hắn thấy cô cùng nam nhân khác đi gần bên nhau, lúc đó hắn sẽ như thế nào? hắn cũng thật không biết hắn sẽ như thế nào đâu!
“Nếu như bây giờ anh không nghĩ ra được sẽ như thế nào vậy thì lần sau nếu gặp găp được anh sẽ biết!” Mặc Thiên Trần đẩy hắn ra, đi về hướng ghế sofa.
“Em dám!” Cúc Như Khanh trầm giọng rống, một tay kéo cô, đem cô ép lên vách tủ quần áo.


Bình luận

Truyện đang đọc