KIM CƯƠNG KHẾ ƯỚC


Edit: Quảng Hằng
Mặc Thiên Trần cố gắng hồi tưởng lại chuyện tối ngày hôm qua, sau đó lúc mắt thấy vết răng chỗ cổ tay tay trái bị người đàn ông đó cắn bị thương, cô càng thêm khẳng định tất cả mọi chuyện đều không phải là mộng.
Nhưng sau khi hắn bị thương, lại đi đâu?
"Hôm nay có xem tin tức hay không?" Mặc Thiên Trần cảm thấy việc Cúc Như Khanh bị thương giống như một tin tức chấn động.

"Chính là Công ty giải trí Thiên Địa bị truyền thông đưa ra ánh sáng, nói bọn họ ngay cả phục trang A cũng mua không nổi, đừng nói chi là đầu tư đóng phim." Triển Thanh Thanh mở to hai mắt."Cho nên, bọn họ bị bất đắc dĩ, chỉ đành phải mua trang phục của chúng ta thôi."
"Chỉ những thứ này?" Mặc Thiên Trần hồ nghi: "không có gì khác?"
"Đây đã là tin tức chấn động nhất rồi đó!" Triển Thanh Thanh ngưng mắt nhìn Mặc Thiên Trần, "Đại tiểu thư, tôi lập tức làm đơn hàng, cùng Công ty Thiên Địa tiến hành thanh toán tiền hàng."
"Được!" Mặc Thiên Trần gật đầu, trong lòng suy nghĩ giới truyền thông đưa tin thực đúng lúc, để cho cô nhận được đơn đặt hàng này giống như được khởi tử hồi sinh.
Buổi chiều, Mặc Thiên Trần nhận được điện thoại Công ty Thiên Địa, yêu cầu cô có thể cùng đến công ty Thiên Địa tham dự cuộc họp ký giả, chủ yếu cũng chính là giải thích công ty Thiên Địa đã chọn phục trang A của công ty cô, mọi người đối với bộ phim mới này cũng nên ký thác kỳ vọng.
Mặc Thiên Trần dĩ nhiên hiểu đạo lý này, khi vấn đề phục trang của công ty Mặc thị cùng công ty Thiên Địa được giải quyết, Mặc Thiên Trần đáp ứng tham gia.
Buổi họp kí giả.
Chủ cuộc họp báo của công ty giải trí Thiên Địa phái lần này là Thiên Mộ Đình còn có quản lý Thiên Mộ Dương cũng cùng đến, mà đại biểu công ty Mặc thị lại là Mặc Thiên Trần. Ba người cùng nhau đáp những câu hỏi mà kí giả đề ra, trong buổi chiêu đãi ngắn ngủi, ba người đều có nói có cười, duy trì nụ cười chiêu bài kinh doanh. “Nụ cười vĩnh viễn không thay đổi của đối tượng hợp tác”
Sau khi ký giả rời đi, Mặc Thiên Trần cũng chuẩn bị rời đi, lúc này, cô nghe được Thiên Mộ Dương cắn răng nghiến lợi nói: "Cúc phu nhân, chiêu này của cô cũng quá lợi hại nhỉ! Tôi không chỉ phải mua phục trang của công ty Mặc thị, còn bị lãnh đạo mắng một trận, Cúc phu nhân quả thật là vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nhỉ!"

Mặc Thiên Trần cũng biết trên thương trường không có kẻ địch vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn, cô chỉ là nhàn nhạt nói, "Trong lòng tôi và anh đều hiểu, người muốn giở trò là anh không phải tôi, nếu như Công ty Thiên Địa không có chột dạ, cần gì phải gọi tôi tới hội chiêu đãi ký giả để giải thích?"
"cô. . . . . ." Thiên Mộ Dương khóa chặt mày.
"Còn nữa..., tôi khuyên anh một câu, người thích chơi trò nhiều quá, cuối cùng thiệt hại cũng chính là mình." Mặc Thiên Trần nói xong liền xoay người rời đi.
Chuyện của công ty giải quyết xong, Mặc Thiên Trần đúng giờ tan việc trở lại trong nhà, nhưng không có thấy bóng dáng của Cúc Như Khanh, vì vậy cô đi tới phòng của Cúc Cầm Du, nhưng ngay cả đứa bé cũng không có nhìn thấy, Lục Thẩm đang dọn dẹp gian phòng.
"Thiếu phu nhân, ngài tìm tiểu thiếu gia sao! đang trong rừng trúc luyện công !" Lục Thẩm nhiệt tình nói.
"Tôi đi xem một chút." Vô hình trung, Mặc Thiên Trần đem tình thương của mẹ, cũng nghiêng vào trên người của Cúc Cầm Du.

Mặc Thiên Trần thấy trong rừng trúc không chỉ có bóng dáng luyện công của Cúc Cầm Du, còn có Cúc Như Khanh ở nơi đó dạy nó luyện công, anh ta không phải anh ta bị thương sao? Tại sao có thể. . . . . .
cô đi nhanh mấy bước, đi tới trước mặt của Cúc Như Khanh: "Cúc tiên sinh, anh không thể. . . . . ."
Vù vù tiếng gió xuyên thấu qua thanh âm của Mặc Thiên Trần, Cúc Như Khanh quả đấm của phá không mà đến sắp đánh vào trán của cô, Mặc Thiên Trần bị hắn làm sợ tới mức câu nói kế tiếp cũng nghẹn ở trong cổ họng, chỉ có thể trơ mắt mặc hắn vung nắm đấm về phía cô, đầu óc cô gần như ngừng hoạt động. . . . . .


Bình luận

Truyện đang đọc