KIM CƯƠNG KHẾ ƯỚC


Edit: Nhược Vân
Beta: yunafr
Chu Tiểu Kiềuỷ vào nhà mình mạng lưới quan hệ rộng lớn, cũng không vội bức Mặc Thiên Trần đáp ứng, cô ta chỉ là nhàn nhã uống trà thưởng thức hương cà phê nồng nàn trong không khí, cô ta là càng uống càng thoải mái, Mặc thiên Trần thì lại là càng uống càng khổ.
Lúc này, một nhân viên hải quan phụ trách việc của Mặc Thiên Trần – Mạc Huy Ngũ đi vào quán cà phê, Chu Tiểu Kiềuhướng hắn vẫy tay, hắn đi tới : « Tiểu Kiều, cô cũng ở nơi này ? »

« Mạc tiên sinh ! » Mặc Thiên Trần vừa quay đầu, liếc mắt một cái là nhận ra hắn .
Mạc Huy Ngũ sau khi ngồi xuống thì nhìn lướt qua hai người, « Mặc tiểu thư, trùng hợp vậy sao ? »
« Cái gì mà Mặc tiểu thư, gọi nghe thật xa lạ, Thiên Trần là bạn của tôi, cũng sẽ là bạn của anh. » Chu tiểu Kiều hướng Mạc Huy Ngũ nói xong, sau đó lại chuyển hướng về phía Mặc Thiên Trần, « Thiên Trần, Huy Ngũ là bạn của tôi làm bên hải quan, chứng từ kia của cô không phải là đang bị tra xét sao ? để cho anh ấy cô đi. »
Mặc Thiên Trần ngẩn ra, cô là muốn nhanh chóng dùng giấy phép kia để chuyên số hàng hóa đi, thế nhưng là bị hải quan giam lại, cô cũng chỉ có thể lo lắng suông chứ thật sự cũng không có cách nào khác, « Mạc tiên sinh, các vị có thể tra rõ ràng sớm một chút sao ? »
« Tiểu Kiểu đã mở miệng, tôi uống xong cà phê về ngay lập tức sẽ tra dùm cô. » Mạc Huy Ngũ khẳng khái nói.
« Cảm ơn Mạc tiên sinh, cảm ơn Chu tiểu thư. »Mặc thiên Trần nhìn bọn họ cảm kích nói.
Mạc huy Ngũ uống xong cà phê, « tôi bây giờ trở về công ty, hai người ở đây chờ tin tức của tôi. »
« Mau đi đi. » Chu Tiểu Kiều giục hắn rời đi.
Khí trời mùa thu, mặt trời lên cao ánh nắng ấm áp chiếu vào người Mặc Thiên Trần, cô cùng Chu Tiểu Kiều ngồi trong quán cà phê vừa uống cà phê vừa nói chuyện, thế nhưng đã đến giờ tan sở, vẫn là không đợi được tin tức gì từ Mạc Huy Ngũ.

« Thời gian giao hóa đơn kia của cô chậm nhất là khi nào ? » Chu tiểu Kiều hỏi cô.
« Ngày mai. » Mặc Thiên Trần không khỏi nhíu mày .
Lúc này, khách hàng bên mỹ vừa đúng lúc gọi đến, cô ra khởi quán cà phê, không ngừng giải thích tình huống bên này, nhưng đối phương chỉ quan tâm hàng hóa có đến đúng thời gian, mà không hề để tâm tới bất cứ nhân tố nào khác,Mạc Thiên Trần kiên trì giải thích rất lâu, nhưng đối phương vẫn là không chịu chấp nhận lý do hoãn lại hạn giao hàng.
Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ đành thở dài cúp điện thoại, nhìn thấy lúc tan tầm vào giờ cao điểm, dòng người cùng dòng xe lưu động trên đường, khiến thành phố càng lúc càng trở nên chen chúc, càng ngày càng mệt mỏi rã rời, mệt mỏi đến không thể thở nổi.
Mặc Thiên Trần đứng yên một hồi lâu, vị khách lần này là khách hàng hải ngoại rất quan trọng của cô, đối phương tuyên bố lần này nếu không thể đúng hạn giao hàng, sau này tất cả các đơn hàng đều ngưng hẳn. Vào trước sau lễ giáng sinh hàng năm, nhờ khách hàng này mà tiêu thụ cuả công ty sẽ theo thời điểm mà tăng mạnh, hiện tại lại vì hải quan mà mất đi vị khách này, cô phải làm như thế nào mới có thể dẫn dắt tôt được Mặc thị ?
Khi cô cô đơn trở lại quán cà phê, Chu Tiểu Kiều đang nghe điện thoại, cô vốn định bỏ đi, nhưng vừa nghe là chuyện giấy phép xuất khẩu hàng hóa của mình, thế là lại ngồi xuống, chờ Chu Tiểu Kiều nói chuyện xong.

« Thiên Trần, Huy Ngũ vừa gọi điện đến, bọn họ bên đó còn đang kiểm tra. cô về nhà trước chờ tin tức đi ! Có khả năng ngày mai sẽ không thể giao hàng. » Chu Tiểu Kiều để điện thoại di động xuống, nhìn Mặc Thiên Trần nói.
Mặc Thiên Trần lo lắng hỏi : « Chu tiểu thư, vị khách này đối với tôi rất quan trọng, tôi tuyệt đối không có làm hàng nhái, đừng nói là hải quan điều tra, chính là khi giao hàng đến mỹ, khách hàng cũng sẽ trả lại hàng, tôi làm sao có thể lại làm ra loại chuyện này ? »
« Thiên Trần, tôi biết, nhưng là hải quan không biết a, bọn họ phải làm theo trình tự của pháp luật. Tôi đi trước ! » Chu Tiểu Kiều tiêu sái đứng lên đi ra ngoài.
Mặc Thiên Trần ngồi ở trong quán cà phê, một lát sau, cũng đành bất đắc dĩ đi ra ngoài, lúc cô đi đến bãi đỗ xe chuẩn bị lái xe rời đi, Chu Tiểu Kiều vừa vặn lái xe đến trước gót chân cô.


Bình luận

Truyện đang đọc