KIM CƯƠNG KHẾ ƯỚC


Edit: Nhược Vân
Beta: yunafr
« thật ra thì tôi có cách làm cho cô ngay mai có thể giao hàng đúng hẹn mà không biết Thiên Trần cô có muốn hợp tác hay không ? » khuôn mặt Chu Tiểu Kiều tươi cười ở bên cửa sổ xe bên cạnh.
MặcT Trần mở to hai mắt nhìn cô ta, cô ta đã có biện pháp tại sao không sớm nói ra, không nên để đợi tới lúc này mới nói ra !

« Chu Tiểu Thư mời nói ! » cô ngưng mắt nhìn Chu tiểu kiều.
Chu Tiểu Kiều thản nhiên cười : « tôi muốn Khanh »
Mặc Thiên Trần mắt hạnh trừng càng lớn, Chu Tiểu Kiều nói thẳng như vậy thật là khiến cho cô sợ hết hồn.
« Thế nào ? không muốn sao ? cô yêu anh ấy sao ? » Chu Tiểu Kiều thấy mọi chuyện đã nói rõ ràng cũng liền bức giá đàm phán như thế.
Mặc Thiên Trần nhàn nhạt nói : « việc này không phải là việc mà tôi có thể làm chủ, cô muốn Cúc tiên sinh thì tự đi nói với anh ta đi. »
« cô không phải muốn lấy hàng ra sớm sao ? » Chu Tiểu Kiều lập tức lấy khó khăn của cô ra dọa .
«Tôi muốn lấy ra nhưng việc này không có quan hệ tới Cúc Tiên Sinh. » Mặc Thiên Trần lắc đầu, cô tình nguyện mất đi một khách hàng cũng không thể xem Cúc Như Khanh như một món hàng để trao đổi, đầu tiên là cô không làm nổi, thứ hai là cô không muốn.
Chu Tiểu Kiều thấy Mặc Thiên Trần kiên quyết như vậy không khỏi cười lạnh nói : « Sao vậy ? cô thật sự yêu anh ấy ? »
« Việc này không phải là chuyện của Chu tiểu thư. » Mặc Thiên Trần mặc dù trong lòng có chút phập phồng nhưng trên miệng vẫn cố gắng trấn tĩnh.

« Nhưng Khanh chắc chắn là sẽ không yêu cô ! cô chẳng qua chỉ là một con cờ trong tay anh ấy mà thôi ! » Chu tiểu Kiều càng nói càng lộ ra phẫn nộ.
Mặc Thiên Trần thấy trong lòng có chút chua xót, cô biết rằng người đàn ông luôn luôn cao cao tại thượng đó vốn dĩ không có coi trọng mình, nhưng là cô vẫn như cũ nhàn nhạt nói : « đó là chuyện của Cúc tiên sinh. »
Chu Tiểu Kiều thấy vừa đấm vừa xoa đều không có tác dụng , liền cười lên ha hả. Mặc Thiên Trần thấy cô ta đột nhiên biến chuyển cười lên bị làm cho không hiểu có chuyện gì.
« Được rồi ! Được rồi !Thiên Trần. » Chu Tiểu Kiều mở cửa xe ra đi tới trước mặt Mặc Thiên Trần « cô gần đây cũng biết giới truyền thông luôn để ý sát sao những người như chúng ta, thật ra thì Khanh vẫn chưa có quên tôi, tuy rằng là từ sau khi kêt hôn với cô, chúng tôi cũng không có làm ra chuyện gì có lỗi với cô, nhiều lắm chỉ là cùng nhau đi uống chút trà mà thôi. thật ra thì tôi vẫn chưa nói hết lời, tối nay tôi chỉ là muốn mời anh ấy và cô cùng đến khách sạn ăn cơm mà thôi, xem cô kìa, sao lại khẩn trương như vậy chứ. »
Mặc thiên Trần vẫn không có nói cho Chu Tiểu Kiều rằng cô không có nói chuyện bên ngoài cho Cúc Như Khanh, dù trong lòng cô vẫn có chút mong đợi, nhưng là chỉ cần mọi người cùng nhau ăn bữa cơm là có thể giải quyết vấn đề của hàng hóa xuất khẩu sao ? ( ta chém đó)
« cô đi cùng với Khanh ! còn sợ tôi ăn thịt anh ấy sao ? » Chu Tiểu Kiều cho cô một viên Định tâm hoàn.

Mặc Thiên Trần vẫn là không nói gì, cô cắn môi nghĩ không biết là Cúc Như Khanh sẽ làm như thế nào, cô thật sự là không thể nào đoán ra được tác phong của hắn, cô cũng không thấy được là Cúc Như Khanh đối với Chu Tiểu Kiều đến tột cùng là có mấy phần tình cảm.
« Tối nay tôi ở Khách sạn quốc tê chờ các người ! Mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm liền giải quyết vấn đề hàng hóa của cô. Nếu như cô cảm thấy đề nghị này có lợi thì hãy cũng Khanh đến, dĩ nhiên nếu cô không muốn giữ lại vị khách hàng quan trọng này tôi chỉ có thể ăn một mình thôi. » Chu Tiểu Kiều cũng không nói thêm cái gì, mà bước lên chiếc xe thể thao của mình, lái đi.
Mặc Thiên Trần đứng tại chỗ rất lâu, cô biết với những mối quan hệ của Chu Tiểu Kiều tất nhiên có thể giúp cô sáng sớm ngày mai có thể xuất hàng đúng hạng nhưng là cô nên nói với Cúc Như Khanh như thế nào ? nói rằng Chu Tiểu Kiều muốn mời hai vợ chồng bọn họ cùng nhau ăn cơm sao ?
Mặc Thiên Trần nội tâm vẫn còn hoảng hốt lái xe đi tới tầng dưới của Cúc thị mà Cúc Như Khanh thì vẫn còn chưa có tan tầm.
cô đi vào văn phòng làm việc của hắn, Cúc Như Khanh có chút bất ngờ vì đây là lần đầu tiên cô chủ động đến công ty của hắn .


Bình luận

Truyện đang đọc