KIM CƯƠNG KHẾ ƯỚC


Beta : Nghi Phương
Cúc Như Khanh vừa đến bãi đậu xe, Chu Tiểu Kiều đã ở đó chờ anh, “Khanh, chuyện cha em hôm nay đã chính thức lập án điều tra, anh có thể ra mặt giúp đỡ một chút không?”
“Chính thức lập án điều tra chứng tỏ ông ta có tham dự chuyện này, tôi không thể giúp gì.” Cúc Như Khanh nhàn nhạt lắc đầu.
Chu Tiểu Kiều nhìn anh từng bước từng bước đi vào, khi khoảng cách chỉ còn mấy tấc, cô đau đớn nói: “Nể tình em, nhìn thấy em yêu anh như vậy giúp em một chút không được sao?”
“yêu? trên cái thế giới này người không có tư cách nói yêu nhất chính là Chu Tiểu Kiều cô, đừng cho là tôi không biết cô cùng Mặc Thần Phong là quan hệ gì, năm năm trước cô mất tích chính là cùng Mặc Thần Phong xuất ngoại! Chu Tiểu Kiều, thủ đoạn của cô ở trong mắt tôi chẳng qua là trò đùa, nữ nhân giống như cô vậy, tôi Cúc Như Khanh như thế nào lại muốn tiếp đây?” Cúc Như Khanh lạnh lùng nói.
Chu Tiểu Kiều chấn động, anh quả nhiên rất nhiều chuyện rõ như lòng bàn tay, vốn tưởng rằng cô là giọt nước không lọt, nhưng không ngờ đến anh còn giấu được sâu hơn. “Anh nghĩ rằng Mặc Thiên Trần chính là người phụ nữ thuần khiết như tuyết sao? cô ta đã làm chuyện mà anh một ngày kia khi biết, mới biết cô ta không hơn gì em đâu, cô ta mới là người phụ nữ thủ đoạn inh!”
Cúc Như Khanh hừ một tiếng, xoay người lên xe rời đi, Chu Tiểu Kiều đứng tại chỗ nhìn thật lâu, sau đó cũng từ từ rời đi.

Bệnh viện.
Mặc Thiên Trần biết hôm nay xuất viện, tâm tình cũng cao hứng, nằm bệnh viện nửa tháng, cô rất buồn bực.
Cúc Như Khanh vừa tiến đến, liền nghe thấy cô ngâm nga bài hát, ở trong phòng đi lòng vòng, chỉ là, y phục trắng rộng thùng thình che hết cả dáng người cô.
“Cúc tiên sinh, anh đã đến rồi! Chúng ta về nhà!” Mặc Thiên Trần nhìn thấy anh, cười một tiếng.
Cúc Như Khanh đi vào phòng, đứng trước mặt cô, ngưng mắt nhìn cô mặt đang bắt đầu trở nên đỏ, sau đó đưa li nước chanh để sau lưng anh.
“Oa! Quá nhớ mùi vị này !” Mặc Thiên Trần cầm lấy liền uống…, cô uống được một nửa lại đột nhiên nhớ tới, “Là ai đã pha?”
Cúc Như Khanh anh tuấn, hàng mi khẽ động: “Dĩ nhiên không phải anh pha!”
Thấy anh nói khí thế như vậy, Mặc Thiên Trần cũng uống không trôi, không phải là anh pha nước chanh, vậy thì nhất định là thư ký xinh đẹp của anh! cô đặt nửa li nước chanh còn lại lên bàn, “Em no rồi!”
trên khuôn mặt nhỏ của Mặc Thiên Trần hiện lên vài phần ưu tư, cô làm sao vậy? một li nước chanh thôi mà, cô lúc nào thì trở nên đa sầu như vậy ! Hay là bởi vì mình đối với anh càng ngày càng để ý ! Đối với nhận thức này, cô lập tức lại bị hù giật mình.
Cúc Như Khanh nhìn vào mắt cô, cũng không nói gì, đưa cô một túi thời trang xinh đẹp. “Tặng em!”
Mặc Thiên Trần nhận lấy, là một bộ trang phục mùa thu màu trắng sữa, khí trời phương Nam hơn mười độ, ánh mặt trời chiếu lên làm người ta cảm thấy ấm áp, cô mở ra xem, là kiểu dáng và màu sắc cô thích.
cô đang chuẩn bị đi phòng tắm thay đồ thì sau đó lại trợn mắt nhìn anh, ý tứ rất rõ ràng, là ai mua? Nếu như lại là người phụ nữ khác mua, cô tình nguyện mặc quần áo bệnh nhân về nhà, cũng không muốn mặc trang phục xinh đẹp này.
“Anh mua đấy!” Cúc Như Khanh khóe môi khẽ cong, sau đó đi tới cửa phòng tắm, thân hình cao lớn chống đỡ ở tay cầm cửa lớn.
Mặc Thiên Trần đỏ mặt lên, ôm y phục đi vào phòng tắm, nhưng anh lại ngăn ở cửa, cô căn bản đẩy không nổi anh: “Em muốn đi vào thay quần áo!”

Cúc Như Khanh dù bận vẫn ung dung nhìn cô, chính là không chịu mở cửa, anh muốn nhìn cô ở trước mặt anh mặc vào. Đối với ý nghĩ này, Mặc Thiên Trần đưa tay gõ lồng ng.ực anh: “Nhanh lên một chút á! Nếu không em sẽ không thay đồ!”
không thay là nhất định không thay ! Đối với uy hiếp của cô, người đàn ông vẫn bất vi sở động, chỉ hơi hơi cười ngưng mắt nhìn cô gương mặt đã ửng hồng.
Mặc Thiên Trần hết ý kiến, cô đẩy không nổi anh, còn anh thì bất động. Nhìn y phục xinh đẹp như vậy, cô lại thấy rất động tâm, vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ở trước mặt anh thay đồ sao? cô cũng không muốn!
Chợt, cô lập tức chạy chậm tới trên giường bệnh, dùng cái mền che cả người lại, núp ở bên trong, thay xong, nhảy xuống.
Cúc Như Khanh đối với những động tác nhỏ này của cô, cũng không ép nữa, anh đợi cô thay xong, trực tiếp dắt tay cô ra khỏi bệnh viện.
Trở lại Cúc gia, Mặc Thiên Trần vui vẻ cùng Cúc Như Khanh ăn cơm tối, hai người sau khi trở về phòng, cô lại trợn tròn mắt, anh đã đem ghế sa lon mang ra ngoài, này không phải rõ ràng muốn cô lên giường ngủ của anh sao?
Cúc Như Khanh mấp máy môi, nói: “Anh đi tắm trước!”
Mặc Thiên Trần khóc không ra nước mắt, cô đối với anh cảm giác cũng mỗi ngày một tốt. Mặc dù có thời điểm anh rất hung dữ mắng cô, nhưng ngay lúc cô gặp nạn, anh cũng là người đầu tiên ở bên cô, nói cô không động tâm, thì là giả dối. Nhưng mà… cô có bí mật không thể cho ai biết mà! Anh cuối cùng vẫn không tha cho cô!
cô đứng trong phòng nghe trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, tâm tình vừa chua vừa chát, cô làm sao cự tuyệt anh bây giờ?! Nếu cự tuyệt, tình cảm của hai người khẳng định sẽ quay lại như lúc đầu, cô sẽ thấy lại một Cúc Như Khanh lãnh khốc như băng. Còn nếu như cô đón nhận anh, cuối cùng sẽ có một trận cuồng phong bão tố chờ cô!
cô nên làm gì bây giờ!

Mặc Thiên Trần không ngừng nghĩ biện pháp, vừa có thể cự tuyệt anh vừa có thể giữ vững quan hệ bình thản hiện tại, cô ở trong phòng đi tới đi lui, chỉ chốc lát sau, Cúc Như Khanh đã tắm xong, từ phòng tắm đi ra.
Cả người anh chỉ quấn một cái khăn tắm, bả vai khoan hậu, lồng ng.ực kiện mỹ, hông đầy sức mạnh, hai chân mạnh mẽ, không nơi nào không lộ ra được cơ bắp, trên sợi tóc vẫn còn nước đọng lại chưa lau khô, thỉnh thoảng từ trên tai nhỏ xuống, càng tăng thêm chỉ số tuấn mỹ của anh.
Mặc Thiên Trần chỉ nhìn thoáng qua, trong lòng cố nén cảm giác, tim cứ “thình thịch” nhảy qua nhảy lại không ngừng, cô coi như là cố gắng trốn tránh, vì đàn ông năm đối với cô từ mười tám tuổi đã để lại bóng ma thật sâu, trừ sơ luyến tình nhân tốt đẹp ở ngoài, cô đối với cuộc sống hôn nhân không có bao nhiêu hảo cảm.
Mà lúc này Cúc Như Khanh, toàn thân cũng tản ra mùi của đàn ông, tràn ngập trong không khí, làm cô căn bản không có chỗ để trốn, cũng nhấc chân không được bước đi.
Cúc Như Khanh mang đi cái cớ tốt nhất của cô – ghế sa lon, mục đích đúng là hy vọng cô có thể cùng ở anh, anh đã quyết định cô là vợ anh, đó chính là cam kết một đời, coi như cô không hoàn mỹ, nhưng dù sao đây là thực tế. Trong thực tế đương nhiên sẽ có một chút không hoàn mỹ.
“không muốn tắm sao?” Anh khẽ cười một tiếng.
“À…” Mặc Thiên Trần lập tức thu hồi ý nghĩ, đồng thời dời đi ánh mắt đang ở trên người anh, cô đang làm gì vậy? Mê luyến sắc đẹp của anh rồi hả a? Vẫn bị thân thể của anh bắt làm tù binh? cô càng nghĩ càng thẹn, sau đó thật nhanh xông vào phòng tắm.


Bình luận

Truyện đang đọc