KIM CƯƠNG KHẾ ƯỚC


Edit: Như Nguyện
Mưa mùa thu, mảnh như lông trâu, giống như ngàn vạn cây ngân châm không biết từ nơi nào chợt kéo đến, rồi lại từng giọt tí tách rơi xuống không ngừng, hơn nữa gió thu xào xạc , làm cho người ta không nhịn được cảm thấy lạnh lẽo.
Hai cha con Cúc Như Khanh cùng Cúc Cầm Du đúng năm giờ là rời giường luyện công, cho dù bên ngoài mưa, cho dù khí trời đã thấm đẫm lạnh lẽo, thế nhưng phần ý thức trách nhiệm cùng sứ mạng thâm căn cố đế, không để cho bọn họ có chút lười biếng nào, trong mưa gió vẫn không ngừng kiên trì cùng nhau vung vẫy mồ hôi.
Mặc Thiên Trần thấy hai người bọn họ rốt cuộc cũng ngừng lại sau khi luyện xong một vòng, vội vàng tiến lên dùng khăn lông lớn bao lấy thân thể Cúc Cầm Du, lại dùng khăn lông nhỏ lau những giọt nước trên mặt cậu bé, cô cũng không biết trên mặt con trẻ là nước mưa hay là mồ hôi, cô nghĩ, chắc cũng không phân biệt được.
“Cầm Du, về tắm nước nóng, rồi đi học.” Cúc Như Khanh nói.
“Dạ! Cha.” Cúc Cầm Du hô to trả lời, sau đó hướng về phía Mặc Thiên Trần nói: “Cám ơn mẹ.”
“Ngoan! Mau đi đi.” Mặc Thiên Trần gật đầu cười nói.

cô nhìn bóng lưng nho nhỏ của Cúc Cầm Du biến mất trong mưa gió, sau đó đi tới trước mặt của Cúc Như Khanh, ngẩng đầu lên ngước nhìn anh, trên mặt của anh cũng ướt đầy nước, có nước mưa, cũng có mồ hôi, cô vươn tay, dùng khăn lông nhẹ nhàng lau cho anh.
Cúc Như Khanh hưởng thụ sự dịu dàng khó có được của cô, chỉ cúi đầu ngưng mắt nhìn cô, cho phép cô như người vợ lau mồ hôi cùng nước mưa cho anh cùng con trai, hai người mặc dù không nói chuyện, nhưng lại có một loại chân tình lượn quanh đang không ngừng lan tràn.
Mặc Thiên Trần thấy anh nhìn chòng chọc thật lâu, cô thu hồi tay đang lau mồ hôi cùng nước mưa, “Anh thật sự không bị thương?”
“Em có cần kiểm tra toàn thân một chút không?” Cúc Như Khanh vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ sợi tóc dính nước mưa trên đỉnh đầu cô.
cô mới không cần kiểm tra! Đôi mắt hạnh của Mặc Thiên Trần trừng lớn, “Tôi dẫn anh đi xem một nơi, có được hay không?”
“đi!” Cúc Như Khanh gật đầu một cái.
Mặc Thiên Trần mang theo anh đi tới một gi¬an nhà trống ngày hôm qua cô đã quét dọn qua, thủy tinh trong vắt, không gian rộng rãi, căn phòng hoàn toàn thích hợp để luyện công. Cúc Như Khanh vừa nhìn đã hiểu, hai tay anh chắp sau lưng nhìn một chút, không nói gì.
“Cúc tiên sinh, tôi biết rõ ý nghĩ của tôi với anh mà nói, là tương đối ngây thơ. Nhưng mà, anh cũng không thể thể nghiệm cảm giác làm mẹ một lần, loại đau xót như khoan vào tim đó, tôi có thể thỉnh cầu anh, trong ngày mưa, để Cầm Du luyện công ở trong nhà, lúc trời sáng đẹp sẽ luyện tập ở ngoài trời.” Mặc Thiên Trần nhẹ nhàng nói.

Cúc Như Khanh hừ một tiếng: “Em nói như vậy, không sợ tôi tức giận?”
“Sợ! Cho dù anh tức giận, nhưng mà tôi vẫn muốn nói. Anh đứng trên lập trường làm cha trách móc nặng nề nghiêm phạt con trai, tôi không thể làm cha, cho nên tôi không thể nghiệm được cái loại cảm giác trách nhiệm cùng sứ mạng đó, nhưng tôi là một người mẹ, tôi nhất định muốn đem nỗi lòng của người mẹ nói ra ngoài, tôi không đành long nhìn Cầm Du chịu huấn luyện nghiêm khắc như vậy.” Mặc Thiên Trần nói một hơi, sau đó nhìn Cúc Như Khanh.
Cúc Như Khanh hít một hơi: “Tôi không đồng ý.”
hắn nói xong, sau đó bước ra ngoài. Lòng dạ đàn bà là ý tưởng của Mặc Thiên Trần, Cúc Như Khanh là một người vô cùng có nguyên tắc, chuyện anh đã quyết định sẽ không thay đổi.
“Cúc tiên sinh. . . . . .” Mặc Thiên Trần hướng về phía bóng lưng của anh kêu một tiếng, anh ta không quay đầu lại, cũng không đáp ứng cô, chỉ như thế quyết tuyệt rời đi.
Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ, cô đơn lái xe đi đi làm.
Công ty Mặc thị.
Mặc Thiên Trần vừa đến, Triển Thanh Thanh liền giơ tờ báo trên tay lên vui vẻ nói: “Đại Tiểu Thư, tin tức tốt!”

“Tối hôm qua mua em vé số trúng năm trăm vạn?” Mặc Thiên Trần trợn trắng mắt.
“Tin tức này còn tốt hơn!” Triển Thanh Thanh đi theo cô cùng vào phòng làm việc của cô, “Cha của Chu Tiểu Kiều bị nghi ngờ có hành vi rửa tiền, bị Sở Liêm chính gián chức điều tra.”
“Liên quan gì đến em?” Mặc Thiên Trần lắc đầu một cái, chủ tịch ngân hàng lại là kẻ khả nghi rửa tiền, đây chính là châm chọc nực cười!
Ánh mắt Triển Thanh Thanh lóe sáng: “Đương nhiên có liên quan. Đầu tiên, Chu Truyền Tốt một khi suy sụp, Chu Tiểu Kiều cũng không phách lối nữa, cô ta không thể phách lối, cũng không có cơ hội quấn lấy Cúc tiên sinh, tình cảm của chị cùng Cúc tiên sinh liền vô cùng ổn định, sau khi tình cảm ổn định, tâm tình của Đại Tiểu Thư sẽ tốt lên, một khi tâm tình của Đại Tiểu Thư tốt thì sẽ cho em thêm tiền lương, tiền lương của em góp vào cũng khiến GDP mà chính phủ công bố tăng trưởng gấp bội, Đại Tiểu Thư, chị nói xem, không phải là đáng mừng hơn trúng vé số năm trăm vạn sao?”
Mặc Thiên Trần nghe xong, xem xét kỹ lưỡng Triển Thanh Thanh, thật lâu cô mới lắc đầu mà thở dài : “Madam Triển, với phương thức tư duy cùng đầu óc suy luận của em, không đi Tổ Trọng Án làm việc, thật là lãng phí nhân tài! Đến công ty Mặc thị làm một trợ lý thật là nhân tài không được trọng dụng nha! Nếu em đến Tổ Trọng Án, nhất định sẽ là cao thủ phá được hết những kỳ án khó khăn.”
“Đại Tiểu Thư thật là có mắt! Vậy mà chị cũng nhìn ra được.” Triển Thanh Thanh dương dương tự đắc.
“đi ra ngoài làm việc!” Mặc Thiên Trần vỗ bàn một cái, “Bưng một ly cà phê cho chị.”
Triển Thanh Thanh lập tức nhảy lên: “Đại Tiểu Thư, chẳng lẽ chị vì tin tức đó mà mất hứng sao?”
“Chị không có yêu nước thương dân như em, có cao hứng hay không cũng vô dụng.” Mặc Thiên Trần không để ý đến cô, mà đã bắt đầu một ngày làm việc. Cả chuyện nhà cô cũng không giải quyết được, nói gì đến quốc sự chứ. Cúc Như Khanh cố chấp đó, cô phải làm sao mới có thể khiến cho tư tưởng của anh tiến hóa! Cái nhà kia, coi như cô có lòng duy trì, cũng không có năng lực giải quyết!

*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥
Công ty Cúc thị.
Tất cả đều theo như kế hoạch của Cúc Như Khanh mà tiến hành, anh có thói quen đem mọi chuyện nắm trong tay của chính mình, nhìn Chu Truyền Tốt bị Sở Liêm chính gián chức điều tra, anh tin chân tướng cái chết của cha anh đang dần hiện lên.
Đầu tiên, không kềm chế được chính là Chu Tiểu kiều, cô gọi điện thoại cho Cúc Như Khanh, hi vọng Cúc Như Khanh có thể ra mặt chứng minh cha mình trong sạch, nhưng bị Cúc Như Khanh nghiêm khắc cự tuyệt, lý do là căn bản cũng không có bất kỳquan hệ gì.
Tiếp theo, chính là Cúc Tam gia Cúc Thiên Truyền. “Anh cả, một khi tội danh của Chu Truyền Tốt thành lập, sẽ dính líu đến rất nhiều người, chúng ta nên làm chút chuyện gì đi.”
Đại gia Cúc Thiên Lâm trừng mắt nhìn hắn: “Có Chưởng môn của Cúc thị chống đỡ, lúc nào thì đến phiên chú quan tâm? Chú cứ an tâm đếm tiền lãi trên tay mà sống qua ngày thôi.”
“Anh cả, thế lực của Như Khanh càng ngày càng lớn mạnh, cho dù là thống lĩnh sản nghiệp bí mật của Cúc thị, hay là công ty Cúc thị, chúng ta nhìn mà đã phải e sợ thực lực của nó. Chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu như nó tra ra được vài chuyện thì phải làm sao?” Cúc Thiên Truyền hễ gặp chuyện là khẩn trương.
Cúc Thiên Lâm vỗ bàn một cái: “Chuyện đó sao? Chuyện xa xưa đó? đã nhiều năm như vậy, một chút tiến bộ cũng không có! Anh không biết chú nói là chuyện gì! Mỗi lần vừa có gió thổi qua sân cỏ tựa như chim sợ ná, một chút tiền đồ cũng không có! Chẳng lẽ anh phải may miệng của chú lại sao! Chu Truyền Tốt phạm vào chuyện đó là gã bị trừng phạt đúng tội, không có bất cứ quan hệ gì với anh em chúng ta!”
Cúc Thiên Truyền lập tức không dám nói tiếp nữa, anh ta trầm mặc khiến Cúc Thiên Lâm càng muốn dạy dỗ anh ta: “hiện tại đang lúc dầu sôi lửa bỏng, chú cứ ở nhà cho anh, không nên náo loạn, khẳng định chuyện gì cũng không xảy ra.”


Bình luận

Truyện đang đọc