KIM CƯƠNG KHẾ ƯỚC


Edit: Quảng Hằng
Ở chỗ này mỗi một phút mỗi một giây, cũng làm cho Mặc Thiên Trần cảm thấy là ngày cuối cùng ở trên thế giới này, luôn mãi sợ mình sẽ chết bất cứ lúc nào, nhưng lại có một loại chờ mong rằng nó cũng nên nhanh chóng kết thúc.
Tuy chỉ có ngắn ngủn 30 phút, nhưng cô lại cảm giác dài như ba mươi thế kỷ vậy, khi Khang Hạo giúp Cúc Như Khanh khử trùng, băng bó bên hông, Cúc Như Khanh mới buông lỏng cổ tay Mặc Thiên Trần trong miệng hắn.
Nhìn nước mắt của cô đong đầy trong vành mắt, ngần ngận nước mắt, nhưng kiên cường không chịu rơi xuống, hắn chợt nhớ lại vết thương nho nhỏ sau hôm tân hôn cô lại khóc bù lu bù loa, khi ánh mắt rơi vào trên cổ tay cô, một hàng dấu răng chỉnh tề, dấu răng thật sâu, còn rướm máu.
Mặc Thiên Trần không biết phải nói gì, cũng không biết phải làm gì, Khang Hạo đang xử lý máu băng gạc và dụng cụ, cô liền im lặng không tiếng động đứng ở bên cạnh Cúc Như Khanh, mặc hắn quan sát, sau đó mặc hắn xâm lược.
Rốt cuộc, Cúc Như Khanh cũng không nói lời nào, mà là đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống, sau đó nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.

Mặc Thiên Trần đứng tại chỗ một hồi, mà Khang Hạo đã xử lý xong mọi thứ, cô cầm lên áo khoác của cô giắt trên ghế dựa, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh hắn, sau đó khoác ở trên người hắn. Đầu mùa hè mặc dù đã không lạnh, nhưng hắn bị thương chảy máu không thể bị lạnh.
Cúc Như Khanh không nói lời nào, Mặc Thiên Trần cũng không dám hỏi gì, chỉ là ở bên cạnh hắn đứng một lát, lại đi trở về đến bên bàn làm việc của mình, đờ đẫn nhìn đơn đặt hàng công ty giải trí Thiên Địa trả lại.
Khang Hạo như vệ binh uy nghiêm, bảo vệ Cúc Như Khanh bị thương, mà Cúc Như Khanh vẫn nhắm mắt lại, không mở ra nữa.
Cả trong phòng làm việc tĩnh như ve mùa đông, Mặc Thiên Trần lo lắng khổ sở cũng không biết chờ đến mấy giờ, Cúc Như Khanh vẫn không hề có ý định rời đi cô thật sự là quá mệt mỏi nên đã ngủ gật, liền bò tới trên bàn ngủ thiếp đi.
Năm giờ sáng, Cúc Như Khanh nghỉ ngơi xong, nơi hông truyền đến trận trận đau đớn, hắn đứng lên, nhìn cô gái nhỏ cau mày ngủ được không yên ổn. một bên mặt của cô dính vào một phần trên văn kiện, mà trên tay còn cầm một văn kiện hủy hợp đồng khác, hắn sơ lược nhìn lướt qua, cũng hiểu nguyên nhân cô trễ như thế vẫn không có tan việc .
Cuối cùng, hắn vẫn là không có để lại một câu nói, xoay người rời đi.
Sau khi lên xe, hắn dặn dò Khang Hạo : "Bảy giờ rưỡi thông báo cho các kí giả đến moi móc thong tin Công ty Thiên Địa gần đây thiếu hụt tiền bạc vì đầu tư cho bộ phim mới, nên bộ phim mới này dự định sẽ hoãn lại vô thời hạn.”

"Dạ! Tiên sinh." Khang Hạo theo lời mà đi.
**¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥
Tám giờ sáng, công ty Mặc thị.
Triển Thanh Thanh một đường chạy vội đến
Phòng làm việc của Mặc Thiên Trần, nhìn thấy Mặc Thiên Trần còn nằm ở trên bàn ngủ, cô vui vẻ đẩy Mặc Thiên Trần."Đại tiểu thư, Công ty giải trí Thiên Địa chịu mua trang phục A của chúng ta rồi.”
Mặc Thiên Trần mơ mơ màng màng mở mắt, đã nhìn thấy Triển Thanh Thanh hào hứng đến mức nước miếng văng tung tóe, nhưng trung tâm tư tưởng chính là: cô ấy thông báo chuyện số lô đồng phục A sẽ được bán cho Công ty giải trí Thiên Địa theo y như giá ban đầu.
"Đại tiểu thư, sao cô lại ngủ ở nơi này? Chẳng lẽ là cả đêm không về nhà?" Triển Thanh Thanh kêu lên.
Mặc Thiên Trần lập tức nhảy lên, tối hôm qua Cúc Như Khanh bị thương đã tới chỗ này của cô, cô nhớ hắn vẫn ngồi ở trên ghế sa lon nhắm mắt lại giống như đã ngủ say, hắn rời đi lúc nào, cô không biết.
Hơn nữa, hắn không có giết cô diệt khẩu sao? Nghĩ đến đây, cô lập tức bụm miệng.


Bình luận

Truyện đang đọc