KIM CƯƠNG KHẾ ƯỚC


Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm vào anh, đem bi thương cùng kỉ niệm nén xuống, cô nhẹ nhàng mở miệng: “Cám ơn anh, Thần Phong.”
“Chúng tôi đi trước.” Nhâm Thần Phong dắt đứa trẻ rời đi trước, nhà Mặc Thiên Trần có con nhỏ, anh không nên quấy rầy cô nữa, có đôi khi tới trễ một bước, vĩnh viễn cũng không dự được nữa.
Mặc Thiên Trần đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng Nhâm Thần Phong phiêu dật từ bên cạnh cô rời đi, cô chỉ cảm thấy giống như một luồng gió mát, chỉ gặp thoáng qua cuối cùng cũng rời đi, chỉ còn lưu lại một mảnh thương tâm.
“Cúc Cầm Du, tôi cho cậu biết, đừng cho là tôi biết mẹ cậu là bạn của cậu tôi, tôi liền sẽ tha thứ việc anh đánh tôi, tôi sẽ không để yên chuyện này đâu!” giọng đứa trẻ yếu ớt vang lên trong phòng.
Cúc Cầm Du cũng lãnh khốc nói: “Mày nói một lần, tao đánh mày một lần.”
Bạo lực như vậy? Quả nhiên là con trai của Cúc Như Khanh, không chỉ có là huyết mạch di truyền, ngay cả tính tình cũng giống nhau như đúc. Mặc Thiên Trần ngẩn ngơ, chuyện này phải giải quyết mới được, không thể để đứa nhỏ đánh người bừa bãi, lần này Cúc Cầm Du đã xác minh nó đã đánh đứa bé kia.
“cô à, cô trông đứa trẻ này giùm tôi một chút, tôi ra ngoài có chút việc.” Mặc Thiên Trần nhìn Cúc Cầm Du không biết nói gì, chỉ có thể đưa mắt nhờ người trông nó giùm.
cô chạy đến đuổi theo Thần Phong, “Thần Phong, chúng ta có thể nói chuyện riêng một lát không?”

“Được!” Nhâm Thần Phong buông tay đứa trẻ, sau đó đơn độc đi qua một bên.
Mặc Thiên Trần nhìn đứa nhỏ bốc đồng, đứa trẻ hừ một tiếng: “Cậu nể mặt cô ấy nhưng cháu sẽ không cho qua!”
Mặc Thiên Trần nhẹ nhàng cười,hai đứa trẻ từ nhỏ tính tình đã hay bất đồng, con gái của cô chắc cũng cở tuổi này, không biết có đáng yêu như vậy hay không!
“Bím tóc của cháu rối rồi, cô giúp cháu sửa lại có được không?” cô nhìn bím tóc một ột thấp của đứa bé , nói.
Đứa trẻ nhìn bóng của chính mình , tiểu nữ sinh yêu xinh đẹp, mặc dù rất muốn nhưng lại không bỏ được mặt mũi, Mặc Thiên Trần lấy trong túi xách ra đồ trang điểm của cho gái mà cô hay mua trên đường, “cô cho cháu kẹp nơ con bướm, giống như bươm bướm xinh đẹp bay múa đó!”
“thật sao?” Trẻ con dù sao cũng là trẻ con, liền lập tức vui vẻ.
“Soi gương đi này!” Mặc Thiên Trần lập tức lấy lược ra chải lại sơ qua hai bên bím tóc, cặp chiếc kẹp hình con bướm, bé gái nhìn mình trong gương hồi lâu, “Con cảm ơn cô!”
Mặc Thiên Trần trong khoảng thời gian ngắn xúc động thật lâu, có người nào tết tóc đuôi sam cho con gái của cô hay không, hơn nữa còn là kẹp nơ con bướm? cô nhìn bộ dáng vui vẻ của đứa trẻ, trong lòng cũng tăng thêm mấy phần vui sướng.
“Tâm Nguyện, con nói gì với Cầm Du thế?” Lúc này, là thời cơ hỏi tốt nhất.
Quả nhiên, đứa trẻ đang vui vẻ với đồ trang sức mới, nghe thấy vậy liền lập tức đáp: “Cháu nói cha hắn là xấu xa!”
Mặc Thiên Trần ngẩn ra, đến đứa bé cũng biết người đàn ông này hư hỏng như vậy, xem ra trình độ xấu xa của hắn đã vướt mức kỉ lục rồi!
Đứa nhỏ tự ngắm mình trong bộ dạng đáng yêu, thấy Mặc Thiên Trần rất dễ thân thiết, vì vậy nói: “Chúng cháu trong giờ chơi có chơi trò chơi, cháu cùng Cúc Cầm Du một tổ, cháu sai nên tổ bọn cháu bị thua, Cúc Cầm Du liền mắng cháu là mẹ yêu quái sinh ra con yêu quái , cháu mới mắng hắn cha xấu xa sinh ra con xấu xa!”
Mặc Thiên Trần cuối cùng cũng hiểu chuyện đã xảy ra, liền một cuộc trò chơi mà thôi, miệng mắng chửi người này của Cúc Cầm Du cũng ác độc không khác gì Cúc Như Khanh. cô nghiêm nghị nhìn nó nói: “Cầm Du không có mắt thưởng thức, Tâm Nguyện của dì xinh đẹp cực kỳ, không chỉ có xinh đẹp, hơn nữa còn dám làm dám chịu, rất anh hùng, , Cầm Du mắng bạn là không đúng, cô xin lỗi cháu có được hay không? Về sau cháu cũng đừng mắng Cầm Du nữa, bạn bè nên thương yêu lẫn nhau.”
“Nể mặt cô, cháu không so đo với hắn nữa, nhưng mà cô này, cháu thích miếng kim cài áo này, cô có thể cho cháu không?” Đứa trẻ cầm chiếc cài áo kim cương xinh đẹp, đó là quà sinh nhật của Mặc Thiên Trần tặng cho con gái cô mừng nó được năm tuổi, cô không thể bỏ được nhưng nay lại phải đưa cho người khác sao.
“Chiếc kim cài áo này, đối với cô có ý nghĩa rất đặc biệt, lần sau gặp lại, cô sẽ mua cho cháu quà khác có được hay không?” Mặc Thiên Trần kiên nhẫn giải thích.

“không thích! Cháu chỉ muốn cái này thôi!” Trẻ con đã thích cái gì thì cũng đòi cho bằng được, Cúc Cầm Du không có tự mình nói xin lỗi, thì phải lấy cái này đền lại.
Mặc Thiên Trần đành phải dỗ dành: “Vậy cô muốn cháu hứa, về sau không được mắng Cầm Du nữa, dĩ nhiên, cô cũng sẽ không cho phép Cầm Du mắng cháu . Có được hay không?”
“Được!” Đứa nhỏ vui vẻ cầm chiếc cài áo kim cương, sôi nổi hướng Nhâm Thần Phong ngoắc.”Cậu ơi, chúng ta đi thôi! không làm Cúc Cầm Du tức giận nữa.”
Nhâm Thần Phong đi tới, nhìn dáng vẻ vui tươi của đứa nhỏ, hắn đã từng nghĩ tới con gái của hắn với Mặc Thiên Trần sẽ như thế nào? Nhất định là giống như cô vừa đáng yêu, vừa lương thiện!
Chẳng qua, tất cả những chuyện này, cũng chỉ là mơ ước, vĩnh viễn là mơ ước cũng không thể đạt được.
hắn không có nói nữa, chỉ là thương cảm dắt đứa trẻ nguyện tay rời đi.
Mùa thu lá vàng rối rít rơi xuống, gió thu nhẹ nhàng đem lá cuốn lên, bay lượn trong không khí, gió xào xạc, lòng người đau thương, mùa thu đầy thương cảm, tình cảm từ trước đến nay, toàn bộ giờ phút này, như gió thổi lá bay trong không trung.
Mặc Thiên Trần đứng nhìn cho đến khi bóng dáng của họ xa dần, cô mới lên lầu đi đón Cúc Cầm Du, nhưng không có ngờ tới Cúc Cầm Du đều đã nhìn thấy hết, cô hơi ngẩn ra, dắt tay của nó đi ra ngoài.
cô nghĩ, cô đã không cần nhiều lời, Cúc Cầm Du nên hiểu ý của cô.
cô cúi đầu nhìn nó, vẫn là gương mặt tuấn tú nho nhỏ, cô đề nghị: “Chúng ta đến khu vui chơi, có được hay không?”
cô biết bình thường, Cúc Như Khanh rất bận, cơ hồ không có mang qua Cúc Cầm Du đi chơi qua cái gì, cô hôm nay có rãnh rỗi, muốn mang nó đi chơi.

Cúc Cầm Du có trách nhiệm nặng hơn, nhưng nó cũng chỉ hơn đứa trẻ một tuổi, nó khe khẽ gật đầu.
Mặc Thiên Trần mang theo nó vào khu vui chơi, “Chúng ta chơi đu quay ngựa gỗ nhé?”
“Mẹ, đó là đồ chơi của nữ sinh mà!” Cúc Cầm Du thấy Mặc Thiên Trần từ đầu đến cuối cũng không có trách cứ nó, không khỏi thân cận với cô hơn.
Ách, Mặc Thiên Trần quên mất nam nữ khác nhau, “Vậy chúng ta đi chơi đua xe, cái đó kíc.h thích nha!”
“Vâng, vâng!” Cúc Cầm Du lập tức vỗ tay hoan hô.
Mặc Thiên Trần nhìn mọi người điên cuồng gào thét trên chiếc ghế trò chơi, người cô như lâng lâng, không còn sức lực nữa, chân cô nhũn ra, thế nhưng đề nghị là cô nói ra, Cúc Cầm Du lại thích như vậy, cô sợ quá rồi mà không sao nói ra được.
Cúc Cầm Du ngồi bên cạnh cô, cô gọi nhân viên kiểm tra, thắt lại dây an toàn, nhắm mắt lại cảm nhận thế nào là dời sông lấp biển, cảm giác nôn nao, đầu óc của cô trống rỗng, chỉ nghe được đứa bé hưng phấn bên cạnh hò hét.
Rốt cuộc khi dừng lại thì cô đã không còn biết phương hướng Đông Tây Nam Bắc như thế nào nữa rồi.


Bình luận

Truyện đang đọc