KIM CƯƠNG KHẾ ƯỚC


Edit: Tiểu Ngọc Nhi
----
Ngốc trợn mắt há hốc mồm không chỉ có Khang Hạo, còn có Mặc Thiên Trần, cồn còn đang tác dụng trên người của cô, cho nên cô cũng không ghét nụ hôn của Cúc Như Khanh, vô ý liế.m liế.m môi của mình. (Dan: đoạn này thấy sao sao á nên lượt bớt )
Cử động vô ý thức của cô, lại làm cho Cúc Như Khanh rung động thật lớn, nữ nhân của anh nhiều không kể xiết, nhưng không ai như Mặc Thiên Trần say rượu mơ hồ, bình thường bộ dáng giảo hoạt, bình thường trong cô ích ra còn có mấy phần thông minh, nhưng uống rượu xong liền ngoan hơn.
Phía sau Chu Tiểu Kiều đã khóc sướt mướt, quả đấm nhỏ của cô còn đập vào trên người Cúc Như Khanh, nhưng Cúc Như Khanh căn bản chưa từng phát giác cô đang đánh anh, chỉ nhìn nữ nhân của anh- Mặc Thiên Trần.

"Khanh... Khanh..." Chu Tiểu Kiều khàn cả giọng gọi anh, lúc nắm tay hạ xuống, không để ý lại đánh vào cổ tay Mặc Thiên Trần.
Mặc Thiên Trần đau xót, mở to hai mắt, rốt cuộc thanh tỉnh mấy phần, cô nhìn mình còn bị Cúc Như Khanh giam cầm ở phía sau cửa, mà Chu Tiểu Kiều lại ôm thắt lưng Cúc Như Khanh khóc ruột gan đứt từng khúc...
Trời ạ! Bọn họ đây là đang làm cái gì?
Mặc Thiên Trần suy nghĩ giãy giụa cố thoát ra từ trong lòng Cúc Như Khanh,cô không nên cùng bất kỳ nữ nhân nào tranh nam nhân, cô chỉ nghĩ Cúc Như Khanh cùng nữ nhân này yêu nhau, sau đó buông tha cô một con đường sống.
Cúc Như Khanh đương nhiên hiểu ý đồ Mặc Thiên Trần, anh hơi buông lỏng cánh tay ra, để Mặc Thiên Trần làm bộ hướng ra phía ngoài chạy, nhưng lại cực độ phúc hắc nhẹ nhàng dùng chân gạt ngang chân của cô.
"Phanh" một tiếng, Mặc Thiên Trần ngã bịch trên mặt đất, cô còn tưởng rằng là chính mình uống rượu nên đi không vững, vì thế ngã nằm trên mặt đất.

Thế nhưng, nam nhân lại ngữ mang trêu tức nhạo báng cô: "Nhanh như vậy đã nghĩ muốn hầu hạ tôi, cũng muốn chờ vào phòng mới đến a..." ( Dan : e bắt đầu sợ anh !!!! )
Mặc Thiên Trần không rõ ngẩng đầu, mới phát hiện nơi mình ngã thật cân bằng, vừa vặn quỳ gối dưới chân của anh, mà đầu lại mạnh mẽ vừa lúc để ngay cái giữa chân anh, mà dục vọ.ng trong lúc đó thức tỉnh,chóp mũi vừa vặn sát qua khóa kéo trong cổ lên chỗ lửa nóng của anh. (Dan : O,O !! ngã đẹp ghê),
cô mặc dù có một một lần kinh nghiệm đêm bão tố kia, cũng hiểu đó chính là hung khí để nam nhân khi dễ nữ nhân a!
cô lần sau nhất định không thể uống rượu, cô tại sao có thể như thế khứu!
Chu Tiểu Kiều cũng nhìn thấy Mặc Thiên Trần trên khuôn mặt thanh nhã nhuộm đỏ ửng, chính là bởi vì cô thanh đạm lại lịch sự tao nhã, lúc làm động tác tình sắc như thế, thì càng có thể trêu chọc mỗi dây thần kinh nam nhân .
Lúc cô còn đang nhìn Mặc Thiên Trần, Cúc Như Khanh đã thoát khỏi của ôm ấp cô, anh vẫy tay bảo Khang Hạo rời đi, tiện tay đem Mặc Thiên Trần trên mặt đất bế lên, "Chúng ta trở về phòng tiếp tục..."
"Khanh..." Chu Tiểu Kiều một người đập cửa bên ngoài, Cúc Như Khanh tại sao có thể đem cô đuổi ở ngoài cửa, mà anh và nữ nhân khác đi ho.an ái. ( Dan
"Có người đến gõ cửa!" Mặc Thiên Trần nghe được sau, thất tha thất thểu muốn đi mở cửa, vẫn chưa đi được mấy bước, liền bị nam nhân bắt thắt lưng thật nhỏ, hơi thở nồng đậm nam tính bao phủ cô , cô còn chưa có thấy rõ ràng anh, đã bị anh lực mạnh xô, liền ngã lên anh luôn luôn độc chiếm giường lớn ——


Bình luận

Truyện đang đọc