Đáng lẽ Tịch Nghi cũng định đón taxi trở về nhưng suy nghĩ lại cô vẫn thích cảm đi bộ hóng gió hơn, cảm giác rất thoải mái cũng rất tự tại.
Vừa có thể ngắm nhìn bầu trời đêm một cách hoàn hảo nhất, vừa có thể nhìn thấy dòng đời tấp nập như thế nào.
Bước một bước liền có thể suy nghĩ về cũng đời, nói ra thật thú vị.
Chỉ là...!tâm trạng Tịch Nghi bây giờ không mấy là vui vẻ.
Bởi, buổi tối hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá.
Cô không hiểu tại sao mình cứ phải gặp những người cao sang đó, trong khi cô không hề muốn một chút nào.
Là ông trời sắp đặt hay là do ở cùng một thành phố, cùng một khu vực nên dễ chạm mặt nhau??
Cho dù thế nào thì Tịch Nghi cũng muốn chạy trốn khỏi anh ta.
Bởi vì sao? Bởi vì vây vào người đàn ông đó thì chẳng có thứ gì tốt đẹp cả, anh ta đã cướp đi một phần cuộc sống của cô, gieo cho cô thêm bất hạnh.
Anh ta đau khổ nên muốn kéo cô vào đau khổ cùng nhưng anh ta có biết...!cuộc đời của cô vốn đã khốn cùng? Haiz! Hôm nay đến đây gặp bạn bè, cô càng nhìn rõ, thì ra mình đang đứng ở ngõ cụt của cuộc đời.
Không có thành công cũng chẳng có hạnh phúc, cô không hề có thứ gì trong tay, thế con đường tiếp theo phải bước làm sao??
Không lẽ cô cứ sống cả đời với cái những cái nghề làm thêm? Cô cũng không thể nào ở nhà thuê suốt đời đúng không??
Nhưng...!cô phải vươn lên bằng cách nào đây?
Đang mải mê suy nghĩ đột nhiên cô phát hiện ra có một chiếc xe đang chạy chầm chầm theo sau cô, quay lại nhìn, thấy chiếc xe này rất sang trọng cũng hơi...!quen mắt, bộ nhớ nhất thời chưa hoạt động.
Chiếc xe đó tiến lên, cửa kính bắt đầu hạ xuống, người hiện ra trước mặt cô...!là Lục Ngạn Thành.
Thấy anh, mặt cô liền không cảm xúc, rồi cô bước đi thật nhanh.
- Này!! Lên xe đi!!
Tịch Nghi không nghe lầm? Cô dừng lại nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu.
- Lên xe! Không nghe tôi nói gì à??
Cái ánh mắt lạnh căm đó...!là sao???
- Tôi không lên đâu, sao tự dưng anh lại vậy chứ? Tôi đã bảo là không muốn gặp anh mà!
Lục Ngạn Thành khẽ cười.
- Ồ! Nhưng cô là người đến tìm tôi trước mà, chửi tôi xong rồi cứ vậy mà chạy sao?? Hửm??
Tịch Nghi mím môi, bắt buộc phải lên xe.
Rồi đột ngột, anh ta tiến lại gần cô...
- Anh....
Cô định phản ứng thì thấy anh ta đang thắt dây an toàn cho mình.
- Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về!!
- Tại sao??
- Tại sao cái gì??
- Thì...!tại sao anh tự dưng lại như vầy? Cảm giác như là một con người khác hoàn toàn vậy.
Là ngoại anh bảo anh làm vậy hay là vì cái gì??
Lục Ngạn Thành im lặng, anh cũng không biết câu trả lời.
- Cô hỏi nhiều vậy làm gì? Trả lời câu hỏi của tôi đi! Nhà cô ở đâu??
Giọng nói anh ta càng lúc càng trầm, Tịch Nghi liền chỉ đường cho anh ta đến khu chung cư mà cô đang sống.
- Tay còn đau không?
Tay? Tịch Nghi đã quên rằng tay mình đang bị thương luôn rồi, cô ngơ ngác nhìn anh.
Anh bực bội nắm lấy cái tay bị thương của cô đưa lên.
- Cô điên à!! Cái tay này, còn đau không?
- À! Không đau.
Trong trường hợp này Tịch Nghi thấy rất rất rất là khó xử, sao anh ta lại quan tâm cô như vậy? Làm ơn đừng làm như vậy nữa, nó khiến cho cô cảm thấy khó chịu, thậm chí là sợ hãi, cô không biết rốt cuộc anh ta đang nghĩ cái quái gì trong đầu.
- Mà...!cô thân với Trịnh Tấn Thăng lắm sao?? Mới ra ngoài được vài tuần đã khiến cho cậu ta hứng thú với cô rồi sao??
Tịch Nghi cau mày.
- Đây là cuộc sống của tôi, tôi thân với ai, quen ai liên quan gì đến anh.
- Đúng, nhưng tôi chỉ muốn nhắn nhở cô, đừng có ngu dại mà phải lòng cậu ta.
Cậu ta đối với phụ nữ chưa bao giờ là thật lòng cả, chỉ là chơi đùa qua đường cho vui thôi.
Cậu ta là dạng người thích tiêu tiền cho phụ nữ, làm tình nhân một tháng tuy có rất nhiều tiền, nhưng cô không phù hợp làm loại người đó đâu.
Lỡ yêu hắn thì chỉ có chuốt đau khổ.
Tịch Nghi cảm thấy thật nực cười, bởi vì...!cô sẽ không yêu một người đàn ông như vậy đâu.
Trông anh ta không quá xấu xa, nhưng sự trêu đùa, chọc ghẹo của anh ta lại không phải là thứ cô thích.
Cô chỉ cần một người đàn ông có đủ khả năng bảo vệ cô, luôn là động lực, là điểm tựa ấm áp nhất.
Còn Trịnh Tấn Thăng sao? Vì anh ta chơi đùa với phụ nữ nhiều rồi nên đối với phụ nữ...!anh ta tuy ga lăng nhưng lại có một sự lạnh nhạt gì đó...!khiến cô không muốn tiếp cận.
- Ha! Vậy thì sao??
- Thì cô có thể đến tìm tôi!!
Tịch nheo mắt nhìn anh ta, chưa hiểu ý nghĩa trong lời nói của anh ta cho lắm, nó...!khiến cho cô...!có một có một chút hiểu lầm.
- Đừng tự luyến, ý tôi là cô đến tùm tôi, tôi sẽ cho cô tiền mà không cần làm tình nhân hay phục vụ.
Vì tôi hứa với ngoại sẽ bì đắp cho cô nên chỉ cần cô đến tìm, bất cứ thứ gì Lục Ngạn Thành tôi cũng sẽ cho cô.
Tịch Nghi bất giác hỏi anh một câu? Bởi vì cô cảm thấy, thứ này anh không thể nào cho được.
- Vậy anh có thể cho tôi tình yêu của anh không??
Không đợi anh trả lời cho đã tự có câu trả lời cho riêng mình.
- Đương nhiên là không rồi đúng không? Vì thế đừng nói là anh có thể cho tôi bất cứ thứ gì, vì anh không thể cho tôi thứ gì ngoài tiền đâu.
Lục Ngạn Thành phản bác.
- Lỡ cho được thì sao??
Tịch Nghi bối rối, im lặng không nói gì.
...----------------...
Về đến khu chung cư, anh ta đậu xe ở đó nhưng không mở cửa cho cô ra.
- Anh khoá cửa làm gì??
Đột nhiên Lục Ngạn Thành lại nhìn cô chằm chằm, làm Tịch Nghi cũng nhìn anh ra, bốn mắt nhìn nhau.
Tịch Nghi dường như đang cảm thấy sự ấm áp từ đâu trong ánh mắt của anh ta, tim cô bất chợt run lên.
Cô ngượng nghịu nhìn sang chỗ khác với người đến nút điều khiển, định mở cửa xe ra nhưng anh ta lại giữ chặt cô lại, khoảng cách của hai người lúc này...! gần quá.
- Anh làm gì vậy???
Lục Ngạn Thành trầm giọng.
- Tôi ngủ không được! Nếu sau này tôi ngủ không được có thể đến tìm cô không??
- Hả? Anh...!nên tìm đến bác sĩ, tìm tôi làm gì?
- Đúng, đáng lẽ nên tìm đến bác sĩ nhưng..
bác sĩ lại không chữa được, chỉ có cô thôi.
- Tại sao??
- Đâu ra mà có nhiều câu tại sao như vậy? Nói đi, được hay không??
Tịch Nghi dứt khoát trả lời.
- Không!!
- Xem như là chữa trị, tôi sẽ trả tiền cho cô.
- Không!! Anh buông tôi ra và mở cửa cho tôi nhanh.
Lục Ngạn Thành vẫn cứng đầu.
- Rốt cuộc là anh bị sao vậy?? Sao lại thế này chứ??
- Có gì mà sao với trăng, hay chúng ta bàn điều kiện đi.
Cô chữa trị bệnh cho tôi, tôi sẽ tài trợ cho cô nhi viện được không? Dạo gần đây trẻ mồ côi càng lúc càng đông, không những tiền không xoay sở nổi mà người chăm sóc trẻ cũng không đủ, viện của cô...!chỉ dựa vào số tiền từ thiện ít ổi thì có trụ được không? Hơn nữa...!đang có một tập đoàn lớn định thu mua lại cô nhi viện để đập phá để xây dựng công ty, cô có cách không??
Mặt Tịch Nghi xám xịt, quả thật dạo gần đây cô có nghe nói đến chuyện này.
- Sao anh lại biết rõ tình hình của viện như vậy?
- Tôi đương nhiên không làm gì mà không chắc chắn, trả lời đi, còn muốn từ chối??
- Tôi....!tôi...!tại sao vậy? Tôi vẫn không hiểu, bệnh này của anh kì quái kiểu gì vậy, tôi đâu phải là bác sĩ??
- Chắc ông trời muốn giúp cô nhi viện của cô chăng??
Tịch Nghi vẫn do dự, nhưng một lúc sau lại cảm thấy mình không thể từ chối được, càng không có cách nào từ chối.
- Được!!
Đột nhiên Lục Ngạn Thành cướp lấy điện thoại từ trong túi sách của cô.
- Mật mã??
- Để làm gì??
- Nói đi, tôi lưu số điện thoại của tôi cho cô.