LỤC THIẾU! ANH ĐỪNG TÀN NHẪN VỚI TÔI NHƯ VẬY!


Ngày hôm sau, khi vừa bước vào xế chiều thì Lục Ngạn Thành đã đến tìm cô.
Cạch!!
- Chuẩn bị tâm lý đi, hôm nay...!cô sẽ là bạn gái của Lục Ngạn Thành tôi! Vui chứ?!
Anh ta vừa vào đã nói điên nói khùng khiến cho Tịch Nghi không tài nào hiểu nổi.

Cô cứ đứng ngơ ra đó như trời trồng.
- Ý tôi là cô sẽ đóng giả bạn gái của tôi...!vào tối nay, cùng với tôi diễn một vở kịch trước mặt bà.

Ha! Chứ cô nghĩ thế nào? Không lẽ tôi lại thích cô?
Tịch Nghi mặt không cảm xúc, im lặng không nói gì, đến một lúc sau cô mới nhẹ giọng hỏi.
- Bên cạnh anh có nhiều cô gái như vậy, tại sao bắt buộc phải là tôi hả?!??
Lục Ngạn Thành lạnh lẽo nhìn vào mắt Tịch Nghi gằn giọng.
- Làm tù nhân thì cũng phải có ích một chút!!
Có ích? Tịch Nghi thật sự không hiểu hai từ có ích này có nghĩa là gì, rốt cuộc thì giữ cô ở lại có ích gì chứ?!
- Ha! Nếu tôi không đồng ý thì thế nào?
Lục Ngạn Thành lạnh mặt.

- Không chịu? Được, vậy thì....!những người thân thiết của cô...!sẽ không yên với tôi đâu! Dám không đồng ý???
Tịch Nghi nghiến chặt hai hàm răng.
- Tối hôm nay tôi phải gặp bà của anh sao??
- Hôm nay là tiệc mừng thọ của bà ngoại tôi, một chút nữa sẽ có người lên sửa soạn cho cô, cô chỉ cần im lặng theo tôi là được, không cần nói gì.
Lục Ngạn Thành nói xong thì định đi ra, nhưng nhìn xung quanh một lúc, anh lại hình thấy hai lọ hoa héo.
- Sao lại có hai lọ hoa héo tàn ở đây? Quản gia không đem hoa lên mỗi ngày sao? Hay là...!do cô thích những thứ bị vứt bỏ?!
- Hoa héo rồi thì nên vứt bỏ, vậy nếu tôi đã không còn tác dụng gì với anh thì anh làm ơn cũng vứt tôi đi!
Lục Ngạn Thành nheo mắt lại.
- Điên khùng thật chứ!! Mai tôi sẽ kêu người đem hoa sấy khô lên, không sợ tàn nữa!!
Rầm!!!
- Đối với anh tôi là thù hận, nhưng cứ giữ mãi thù hận...!thì có dễ chịu không? Tại sao anh phải giữ tôi lại không giết chứ, tại sao cứ bắt tôi làm trò tiêu khiển, thoả mãn cơn giận của anh?? Như vậy...!thì sẽ hả dược cơn thù hận sao??
...----------------...
...----------------...
Tối hôm đó, sau khi Tịch Nghi đã được trang điểm, làm tóc và sửa soạn xong xui.
Cô đã bước xuống lầu với một bộ váy màu trắng vô cùng xinh đẹp, trông cô hiện tại như y như là một nàng công chúa, quả nhiên không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp cho bản thân mà thôi.
Nhưng người đàn ông kia chẳng có vẻ gì là quan tâm đến cô bạn gái giả này cả, ngay cả liếc nhiều thôi anh cũng lười.

- Nhanh lên đi! Cô chậm chạp quá đó.
Tịch Nghi nghe thấy lời hối thúc của anh, nhanh chóng đi xuống lầu, mặc cho bản thân không quen đi giày cao gót.
- Cô đừng tưởng rằng được khoác lên mình bộ váy của công chúa thì cô sẽ thật sự trở thành công chúa.

Phải biết an phận một chút, nếu tôi không cho phép thì cô đừng có mà ăn nói lung tung.
Nói xong anh ta từ tốn bỏ đi một mạch ra xe, không thèm chờ cô.
...----------------...
Bầu không khí trong xe lúc nãy vốn còn ảm đạm, lạnh lẽo, vậy mà xe vừa đến trước bữa tiệc thì anh ta đã khác.
Cử chỉ có phần nhẹ nhàng, gương mặt cũng trở nên điềm đạm và vui vẻ hơn.

Không những vậy mà anh còn chu đáo nắm tay dìu cô ra khỏi xe nữa chứ! Thì ra...!anh ta sẽ dịu dàng với bạn gái như thế!!
- Khoác tay tôi!! Mỉm cười lên...!đừng có để cái gương mặt vô cảm đó mà đi gặp ngoại của tôi.

Vã lại, đã diễn thì hãy diễn cho tròn vai, đừng có đặt bất cứ mưu kế hay sự khó chịu nào vào.
Tịch Nghi cũng không còn cách nào, bắt buộc cô phải nghe lời.

Cho dù cô đang rất không vui nhưng cô vẫn khoác tay rồi mỉm cười, tỏ ra rằng mình đang rất vui vẻ, rất hạnh phúc bên...!bạn trai...!giả.
- Biết nghe lời! Tốt đấy!! Nói chung, cô chỉ cần làm như lúc cô ở bên bạn trai mình là được.
Bạn trai cô? Ha! Cô còn chưa thử yêu đương bao giờ, chưa có mối tình đầu thì kiếm đâu ra bạn trai.

Nghe thật là nực cười!!


Bình luận

Truyện đang đọc