LỤC THIẾU! ANH ĐỪNG TÀN NHẪN VỚI TÔI NHƯ VẬY!


Sau khi lên xe, Tịch Nghi đi được nữa chặng đường thì có người gọi điện đến, đó là Bắc Nghĩa Minh, cũng không hiểu vì sao sau khi nghe xong cuộc gọi đó thì cô liền cho tài xe quay xe và đến một quán ăn ở ngay gần đó.

Đương nhiên, Lục Ngạn Thành cũng theo đó mà đến quán ăn này.
Đây là một quán ăn khá nổi tiếng ở khu vực này và nơi đây...!còn được mọi người nói đùa rằng là "thánh địa cầu hôn" vì có rất nhiều chàng trai hay cô gái đã bày tỏ tình cảm của kình với đối phương ở quán ăn này, phần lớn đều thành công viên mãn.
Lục Ngạn Thành ở trên xe, anh chỉ nghĩ cô đang đói nên cũng không muốn theo cô vào trong bởi sợ bị phát hiện.

Anh đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô và rồi anh nhìn thấy......
- Em ấy đi gặp tên Bắc Nghĩa Minh đó? Ở nơi này??
Cảm thấy có gì đó không ổn, tình địch đang ở trước mắt, anh không thể nào ngồi yên được nữa.

Ngài Lục bình tĩnh, lạnh lùng đầy khi chất của thường ngày đột nhiên kích động, anh nhanh chóng xuống xe và bước vào trong.


Cơ mà...!anh vẫn không muốn bị phát hiện nên chỉ chọn một bàn gần bàn của Tịch Nghi và hắn.
....
- Nghĩa Minh à, anh hiện em ra đây là có việc gì sao??
Bắc Nghĩa Minh gượng cười.
- Không lẽ không có việc gì thì anh không thể gặp em sao? Hay...!em không muốn gặp anh??
Tịch Nghi cô vội vàng lắc đầu, ý cô không phải là như vậy.
- Chỉ là bây giờ đã tối lắm rồi, ai lại mời người ta đi ăn cơm vào giờ này chứ.

Lúc nãy em đã ăn no căng bụng.
- Không sao, nếu em không muốn ăn nữa không không vấn đề gì.

Dù sao việc chính anh hẹn em ra đây cũng chẳng phải để ăn uống.
Tịch Nghi vẫn còn đang ngờ nghệch thì Nghĩa Minh đã đưa tay ra hiệu cho phục phụ ở quán như đã được chuẩn bị từ trước.
Quả nhiên chỉ sau chốc lát ánh đèn sáng chói được tắt đi thay vào đó là một màu đèn mờ ảo lãng mạn, đến bây giờ Tịch Nghi mới phát hiện, quán ăn này ngày hôm nay đúng là được trang trí khác lạ hơn so với thường ngày.
- Nghĩa Minh....
Tịch Nghi còn chưa mở miệng hỏi cho rõ thì phụ vụ đã đẩy hoa đến.

Lúc này Nghĩa Minh đứng dậy một cách trịnh trọng cầm lấy bó hoa và trao cho Tịch Nghi.
Tịch Nghi mơ hồ cầm lấy bó hoa trong sự ngỡ ngàng trước bao ánh mắt ngưỡng mộ trong quán.
Song, phục vụ đưa cho Nghĩa Minh một chiếc hộp nhỏ, Nghĩa Minh quỳ một chân xuống, mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn xinh đẹp.
Anh còn chưa nói gì thì mọi người đã cùng nhau hô "đồng ý, đồng ý".

Lúc này Lục Ngạn Thành cũng không nhịn được nữa, Nghĩa Minh chỉ mới mở miệng chưa thốt ra được lời nào thì Lục Ngạn Thành đã xông đến đầy khí thế nắm lấy tay Tịch Nghi.
- Tôi không đồng ý..

Đột nhiên bầu không khí lại im lặng kì lạ, mọi người ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi cùng nhau thì thầm to nhỏ.
Và người ngạc nhiên nhất chính là Tịch Nghi, cô không hiểu tại sao anh lại ở đây, có mặt đúng lúc đến vậy.
- Lục Ngạn Thành??? Anh....!theo dõi em sao?
Ngạn Thành đẩy cô ra sau lưng, nếu như bình thường thì đây là hành động bảo vệ, nhưng hiện tại thì anh đang muốn giấu Tịch Nghi đi, không muốn cô bị Bắc Nghĩa Minh cướp mất.
- Không phải là theo dõi mà là bảo vệ, anh không an tâm khi để em một mình.
Ngạn Thành to nhỏ với Tịch Nghi rồi càng nắm chặt tay cô hơn.
Lúc này Nghĩa Minh mới lên tiếng.
- Lục Ngạn Thành, anh đừng có quá đáng, anh dựa vào đâu chứ, dựa vào đâu mà không đồng ý trong khi Tịch Nghi còn chưa nói gì.
Tịch Nghi khó xử, vội lên tiếng..
- Nghĩa Minh, anh..

đừng như vậy, thật ra em chỉ xem anh là anh tra..i......

Tịch Nghi còn nói chưa xong thì Ngạn Thành đã ngắt lời.
- Em không cần nói gì cả.

Lúc nãy cậu hỏi dựa vào gì sao? Dựa vào tôi là bạn trai tương lai của cô ấy.
Bắc Nghĩa Minh cười phì.
- Bạn trai tương lai? Đó là thứ gì chứ? Rõ ràng anh biết Tịch Nghi không yêu anh, không muốn ở bên anh, nhưng sao anh cứ bám theo cô ấy không buông vậy? Anh vội vàng ngăn cản như thế không lẽ anh không tự tin vào bản thân sợ tôi chinh phục được trái tim cô ấy??
- Mày....!!
Lục Ngạn Thành có hơi thẹn vì lời nói đó mà sinh ra bực tức, anh định lao đến thì Tịch Nghị ngăn lại.
- Thôi mà! Hai người đừng như vậy.
Nghe ra được sự khó xử trong Tịch Nghi, anh liền bình tĩnh lại rồi dắt tay đưa Tịch Nghi đi, nhưng trước khi đi anh còn cảnh cáo Nghĩa Minh.
- Tịch Nghi là người phụ nữ của tôi, nếu cậu còn có ý nghĩ cướp cô ấy từ khỏi tay tôi thì cậu coi chừng đó, tôi sẽ cho cậu đăng xuất khỏi thế giới này.


Bình luận

Truyện đang đọc