Sau chuyện lần trước Lục Phó đến tìm Trịnh Tấn Thăng thì ngày hôm sau anh liền đến Lục thị tìm Lục Ngạn Thành.
- Aiza! Cũng cùng là người nhà họ Lục, vậy mà lại đấu đá ngầm với nhau.
Ha! Vừa đáng khinh nhưng cũng vừa rất thú vị ấy nhỉ?!
Lục Ngạn Thành không thèm để ý, chỉ lo đến một đống công việc trước mắt, liếc nhìn một cái với ánh mắt cười cười rồi lại tiếp tục lia bút.
- Thú vị?!
Trịnh Tấn Thăng cười khẩy.
- Ừ! Đúng vậy, tuy là thú vị nhưng tôi không có hứng thú với sự xung đột nội bộ của các người cho lắm.
Vã lại, ông ta là một tên cáo già, không biết chừng cắn cậu xong lại quay sang đá tôi một cú.
Hừ! Một điều nữa là chúng cạnh tranh công bằng, chỉ có tôi mới có cái quyền hạ gục cậu, cho cậu nến thử cái mùi thê thảm của sự thất bại, còn ông ta...!làm gì có cửa.
Lục Ngạn Thành bực bội đặt cây viết xuống bàn vì bực bội, cảm thấy Trịnh Tấn Thăng nói quá nhiều, quá ồn ào, ảnh hưởng đến vị tổng giám đốc chăm chỉ như Lục tổng anh làm việc.
Cạch!!
- Cậu nói đủ chưa? Nếu đủ rồi thì về giùm cho, thật phiền phức!!!
Tâm trạng Tấn Thăng đang vui vẻ khoe khoang đến độ mũi dài ra, vậy mà trong phút chốc lại bị chọc cho nổi đoá.
- Gì cơ??!
Lục Ngạn Thành nhướng mày.
- Không đúng? Ha! Còn nữa, hình như cậu đang hiểu sai sự việc rồi, Lục Phó và tôi không được gọi là xung đột nội bộ đâu, hai chúng tôi chả có bất kì quan hệ nào.
Còn nữa, cậu muốn hạ bệ tôi? Với bộ dạng này?! Hừ, có lẽ đến kiếp sau cậu cũng không thực hiện được giấc mộng đó đâu, muốn đấu với tôi thì phải ngoan ngoãn chăm chỉ và cố gắng hơn nữa, đừng để cái danh Trịnh tổng chỉ là vô thực!!
Bị Lục Ngạn Thành khinh thường, giễu cợt, Trịnh Tấn Thăng nổi cơn thịnh nộ đứng phắt dậy, bỏ về một mạch.
- Hừ! Cậu cứ chờ đó, rồi sẽ có ngày cậu phải quỳ rạp dưới chân tôi xin tha mạng.
Rầm!!!
...----------------...
Vì quá tức giận nên chân của Trịnh tổng cứ bắt đi thoăn thoắt, không may lại va phải Liễu Tiểu Xuân, làm rớt hết tài liệu trên tay cô.
- Á! Trịnh tổng, tôi xin lỗi! Thành thật xin lỗi!
Gặp phải ông to, tuy cô không sai nhưng cứ không ngừng xin lỗi vì hốt hoảng.
- Xinh đẹp đấy nhỉ??!
Trịnh Tấn Thăng nói nhỏ trong miệng nhưng tai của Tiểu Xuân lại rất thính!
- Dạ??
- À, không! Cô không cần xin lỗi đâu, là tôi không cẩn thận va vào cô mà.
Để tôi giúp cô nhặt lên vậy.
Hai người cùng nhau nhặt tài liệu, nhặt xong Tiểu Xuân nhanh chóng đứng dậy, muốn thoát khỏi tình huống này ngay lặp tức.
- Cảm ơn Trịnh tổng, vậy tôi đi trước.
- Khoan đã!!
Trịnh tổng gọi ngăn Tiểu Xuân lại rồi lại giở thói đào hoa, cưa cẩm phụ nữ bằng nhan sắc và sự quyến rũ của mình.
Anh từ từ nâng cằm của Tiểu Xuân lên, dùng ánh mắt thâm tình mà anh đã dùng với không biết bao nhiêu cô gái đẹp khác.
- Cô thật xinh đẹp đấy, ở đây làm nhân viên cho người khác có phải là phí quá rồi không.
Hay là cô đi theo tôi, tôi sẽ cưng chiều, nâng niu cô như báo vật khó tìm.
Cô tên là gì? Tối nay cô có rảnh không? Đến với tôi tôi sẽ dẫn cô đi ăn một bữa tối thật lãng mạn và....
Đúng lúc đó, Tịnh Huy đi ngang qua.
Thấy được Tiểu Xuân đang rất hoảng hốt và sợ hãi không biết làm thế nào, Tịnh Huy liền chạy đến giải vây.
Tịnh Huy kéo cô đứng ra sau lưng mình rồi mỉm cười nói chuyện với Trịnh Tấn Thăng như một vị trợ lí bình thường, vẻ mặt điềm tĩnh hơn cả bình thường.
- Trịnh tổng, cô ấy chỉ là một nhân nhỏ trong công ty, anh đùa như vậy sẽ làm cô ấy sợ đấy.
- Hả? Tôi đùa!!
- Đúng vậy, Trịnh tổng nổi danh là thích đùa cợt mà phải không? Nhưng mà sao anh lại tốn thời gian đi đùa bỡn với một coi nhân viên thế? Nếu để người khác biết, không khéo họ lại hiểu lầm rằng anh đang chơi đùa, tán tỉnh, đến nhân viên cũng không tha đấy!
Trịnh Tấn Thăng nhướng một bên chân mày lên nhìn Tịnh Huy với ánh mắt như đã thấu hiểu tất cả rồi quay đầu sang một bên đưa tay che đi cái miệng cười nhếch mép của mình tạo ra một khung cảnh rất lãng tử.
- Ồ! Đúng nhỉ? Xin lỗi, tôi không biết cô ấy đã là của cậu.
Nói xong Trịnh Tấn Thăng cười nhẹ rồi bước đi.
"Hừ, đúng là chủ thế nào thì tớ cũng thế ấy, độc miệng như nhau, đúng là bực mình!"
Lúc này, Liễu Tiểu Cường đang đỏ mặt, tía tai, nhẹ nhàng cuối đầu.
- Khụ! Ừm...!ờ...!ờ thì...!Trịnh tổng chính là thích nói đùa vậy đó, cô đừng để ý.
Tịnh Huy cũng có phần hơi ngại.
- Phải rồi Tiểu Xuân, tôi còn có việc, tôi...!đi trước đây!
Tiểu Xuân gật đầu.
- Ừm, vậy anh đi đi, em cũng còn có việc.
Thế là cuối cùng, hai người họ đều ngượng ngùng, mỗi người bỏ đi một hướng đi thực hiện công việc của mình.