LỤC THIẾU! ANH ĐỪNG TÀN NHẪN VỚI TÔI NHƯ VẬY!


Tại công ty của Lục Ngạn Thành
- Lục tổng, sự án này chúng ta đã đầu tư, rót vào rất nhiều vốn liếng, bây giờ lại bị cướp, thật sự là mất trắng chẳng còn gì.
Lục tổng im lặng, trông có vẻ bình tĩnh.
- Thiệt hại rất nhiều??
- Đúng vậy, các cổ đông của chúng ta đang tức dùng đùng lên vì đây là một dự án có triển vọng mà chúng ta đã tốn rất nhiều công sức, thời gian và tiền của.

Bọn họ không muốn cứ vậy mà mất trắng, để yên cho Lục Phó vắt mũi.
- Không muốn để yên thì làm được gì! Chúng ta đã rơi vào tình thế bị động, có giành lại được dự án cũng chẳng vẻ vang gì mà còn lỗ nặng hơn.

Làm ăn phải có lúc này lúc khác, lúc thành lúc bại.

Mấy lão già đó chỉ biết tranh thắng thua với hám của, chả ra tích sự gì.
Nói xong Lục Ngạn Thành liền đứng dậy rời đi, nhưng trong lòng vẫn không hiểu rốt cuộc thì Lục Phó muốn làm gì? Từ trước đến giờ ông ta chưa từng cạnh tranh với Lục thị của Ngạn Thành, vậy mà hôm nay lại cả gan như vậy?!
...----------------...
Sáng hôm sau khi trở về biệt thự, không ngờ anh lại gặp được một vị khách không mời mà đến.
- Lục tổng! Thế nào? Vui không?

Là Lục Phó - chú của Ngạn Thành, rõ ràng ông ta đến đây là để chế giễu sự hớ hênh của Lục Ngạn Thành.
- Chỉ là sơ suất thôi, nếu không, chú làm gì có cửa.
Lục Phó cười khẩy.
- Đúng vậy, sơ suất! Vì con tưởng mình đã nắm chắc trong tay dự án này đúng không Lục tổng? Nói cho con biết, núi cao còn có núi cao hơn, con nghĩ mình sẽ mãi yên ổn đứng ở vị trí bá vương đó??!
Anh ta nhếch môi, nhìn chú ta bằng một ánh mắt lạnh tanh.
- Vậy thì phải xem chú có bản lĩnh tranh chức bá đó không đã, nhưng đứa cháu này nhắc nhở chú trước, đừng cố quá...!sẽ thành quá cố đấy.

Chú cũng đã ở cới thời gần đấy xa trời rồi, tranh giành với lớp trẻ làm gì, tích đức đi!!!!
Nói xong Lục Ngạn Thành hất tay ra lệnh tiễn khách rồi định bước chân lên lầu mặc cho ông ta đang nghiến răng ken két...!nhưng..
- Khoan đã!! Bạn gái con đâu? Không phải hai đứa ở chung hả? Nãy giờ chú đến sao không thấy con bé xuống chào hỏi vậy??!
Lục Ngạn Thành bực mình, liếc nhìn ông ta với ánh mắt đanh thép.
- Không cần nhìn chú như vậy! Chú có biết gì ngoài...!con bé là con của kẻ thù đâu! Liên Tịch Nghi...!Liên gia!! Ồ! Con định giết nó để trả thù?
Dưới ánh mắt chế nhạo của chú ta, Ngạn Thành rất điềm tĩnh.
- Chú cũng biết nhiều phếch đấy nhỉ?! Nhưng mà chua có biết thì đã sao, chú định hâm doạ ai vậy hả? Nếu chú muốn thò cứ đi mà nói với ngoại, đây chả phải là vấn đề gì to tát.
Song, Lục Ngạn Thành cứ thế ung dung bước lên lầu.
Lúc này bọn người hầu cũng bắt đầu hành động.
- Chú Lục! Mời!!
...----------------...
Sau khi Lục Ngạn Thành về phòng được một lúc thì lại nổi hứng muốn đến "nhà giam" hỏi hang "tù nhân" của mình.
Cạch!!
Vừa bước vào phòng thì anh đã cảm thấy ngột ngạt, khó chịu, là vì....!phải thở chung bầu không khí với cô sao? Hay là do sự tù túng của căn phòng?
- Anh có chuyện gì sao? Hôm nay lại muốn đánh đập tôi cho bỏ tức.
Vẫn là một cô gái ăn mặc sạch sẽ, tóc tai gọn gàng, nhưng lần này cô ấy khác hẳn, không đứng bên cửa sổ ủ rũ nữa, lần này cô ấy ngồi trên giường và cầm một nhành hoa hồng sấy trông rất ung dung.
- Chân cô thế nào rồi? Còn đau không?!
Tịch Nghi ngạc nhiên, không hiểu tại sao hôm nay anh ta lại rảnh rỗi quan tâm mình, còn dịu dàng như vậy, không lẽ là do dư âm của vở kịch!?
- Chân tôi thế này không phải do anh muốn??
Sau sự lạnh lùng của cô, anh lại hỏi thêm một câu nực cười.
- Đau không??
- Đau? Nếu là lúc trước...!tôi sẽ đau và than vãn đủ kiểu, nhưng bây giờ...!thì quen tôi, tôi...!không còn cảm giác đau nữa! Nếu không tin, anh thử xem, cho dù anh có đánh tôi đến chết tôi cũng sẽ không la hét đâu!

Nhìn thẳng vào ánh mắt chân thật không chút giả dối đó...!anh đột nhiên lại có cảm giác tức giận một cách bất thình lình.

Dáng vẻ mà anh muốn ở cô không phải là cái dáng vẻ trong sáng, thanh cao, vui vẻ như này.

Thứ anh muốn là cô phải hèn hạ cầu xin mình.
- Cô đang cố tình chọc tức tôi sao?!
Anh gằn giọng như bình thường càng khiến Tịch Nghi dễ chịu hơn.

Vì nó rất chân thật chứ không hề dối lừa người khác.
- Tôi không chọc tức anh, tôi chỉ nói thật, cơ mà chả lẽ anh không vui sao, tôi của bây giờ chính là do anh huấn luyện ra mà!
Lục Ngạn Thành nín bặt.
- Tôi không nghĩ sẽ có ngày anh chịu thả tôi ra, cũng không nghĩ anh sẽ chịu buông tha cho tôi và cho tôi được chết thoải mái, vì thế...!tôi chỉ đang thay đổi để thích nghi thôi, anh không cần phải bất ngờ.
Đột nhiên, Lục Ngạn Thành hùng hổ bước đến bóp cổ cô.
- Cô...!đang có mưu tính gì??
Liên Tịch Nghi im lặng mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt anh bằng đôi mắt chất chứa nỗi bi ai.
Bụp!!!
Bỗng, Tịch Nghi lấy ra một chiếc kéo y tế đâm vào bụng Lục Ngạn Thành một vết nông.
- Cô!??..
- Nếu tôi nói, tôi muốn giết anh để chạy trốn thì sao??!
Máu không ngừng chảy ra, anh ta ôm bụng trừng thẳng vào mắt Tịch Nghi.
- Cái kéo...

- Tôi đã lấy nó lúc bác sĩ Đỗ Tường An không để ý.

Nhưng không sao, tôi chỉ đùa anh thôi, anh không chết được với vết thương cạn thế này đâu.

Tôi chỉ muốn nếm thử một phần nỗi đau mà anh dành cho tôi thôi.

Còn giết người, tôi sẽ không bao ra tay tàn ác với đồng loại của mình!!
Lục Ngạn Thành đột nhiên cười khẩy.
- Cô gan đấy!!
- Ha! Anh...!quá đỗi bình tĩnh nhỉ? Quả nhiên là người từng trải!!
Song, Lục Ngạn Thành cứ thế mà mở cửa bước ra, cứ tưởng anh sẽ bóp chết cô ngay khoảnh khắc đó chứ.
Cạch!!
Vừa bước được bước thì trùng hợp quản gia lên đến.
- Lục thiếu! Anh....!Cô ta đã làm gì mà khiến anh chảy nhiều máu như vậy?
- Đừng hỏi nhiều! Cô chỉ cần giúp tôi băng bó là được!


Bình luận

Truyện đang đọc