LỤC THIẾU! ANH ĐỪNG TÀN NHẪN VỚI TÔI NHƯ VẬY!


Một lát sau, Lục Ngạn Thành lại qua căn phòng mà người phụ nữ anh ghét bỏ nhất đang ở đó.
Cạch!
- Cô ta tỉnh chưa?
Thấy Ngạn Thành bước vào, Đỗ Tường An liền bị doạ cho giật mình, thêm cái giọng nói gầm gừ như sói kia thì ai mà chịu cho thấu.
Cơ mà cũng thật kì lạ nhỉ? Hôm nay ông chủ bận rộn này lại có thời gian ở nhà canh tù nhân sao? Có phải đây là chuyện nực cười nhất thiên hạ rồi không?
- Cậu tự đi mà nhìn đi!
Anh bác sĩ mà Lục Ngạn Thành gọi là dở hơi đang rất lười biếng hất cằm qua phía cô gái đang nằm.
- Còn chưa tỉnh!? Đã một tiếng rồi còn gì!
Nhìn cậu ta trông có vẻ sốt ruột ha? Hay ...!chỉ đơn giản là bực mình vì không chờ nổi nữa?
- Hừ! Nhốt người ta trông nhà kho đã đời rồi, bây giờ còn lo lắng cái gì?
Thật chán ghét cái người đàn ông thiếu tình người này quá đi!
- Cậu đang nói ai quan tâm cô ta? Bớt xàm lại đi!

Ủa! Cái sát khí gì vậy cà? Nghe sao mà nồng nàng máu tanh quá! Mây đen...!đang đeo bám trên đỉnh đầu cậu ta!!
- Ồ! Tôi nhầm tí! Chứ nếu cậu quan tâm con gái người ta thật thì đâu có bỏ đói cà nhốt vào cái nhà kho đầy bụi bẩn, côn trùng đó, phải không??
Lục Ngạn Thành lười biếng hừ lạnh một cái không thèm nói gì! Một giây trước anh ta thong dong bước đến sofa và ngồi xuống trông thật lịch sự và nhã nhặn.

Cơ mà một giây sau đã vội vàng biến thành giang hồ rút bao thưốc lá trong túi quần ra và lấy một điếu, châm lửa, biết bao nhiêu là động tác nhẹ nhàng xen hung tợn.

Anh nheo mắt lại rít một ngụm sâu cho thoã mãn sự đê mê rồi phả ra khói trắng mờ ảo.
Làm khói trắng xoá lờ mờ làm cho nhan sắc của người đàn ông này thêm phần thăng cấp.

Nó đẹp đến mức không tì vết, ngẫm lại thì anh ta có phải đã dùng mĩ phẩm không?
Nếu không thì sao lại hoàn hảo đến thế, đến mức khiến cho người đàn ông đằng kia cũng phải há hốc nhìn chằm chằm như mê đắm!
- Khụ! Khụ! Khụ!!
Cơ mà chưa được bao lâu, bầu không khí huyền ảo kia chợt vụt tan bởi tiếng ho sặc sụa của Tịch Nghi, có lẽ...!mùi thuốc lá đã làm cô bừng tỉnh.
- Tịch Nghi! Cô tỉnh rồi! Cô có sao không vậy? Cô làm tôi lo quá đấy!
Ngược lại với sự hấp tấp, vui mừng của Đỗ Tường An thì Lục Ngạn Thành càng ung dung hơn.

Anh nhẹ nhàng gạt tàng thuốc, đứng dậy từ sofa một cách bực dọc vì...!tiếng ồn làm ảnh hưởng đến sự nhẹ nhõm của anh.

Lúc này Tịch Nghi chỉ mới mơ hồ đảo mắt nhìn quanh căn phòng.
Mình...!thì ra mình vẫn còn sống sao? Cứ tưởng mình....!sẽ chết oả cái nơi tối tăm đó luôn chứ!
Tịch Nghi vừa cảm thấy hơi mừng cũng vừa bực bội.


Vì sống, thật sự sẽ tốt?
Không, đương nhiên là không có cách nào tốt nỗi, nhưng biết làm sao giờ, sự tham lam được sống tiếp đó...!không có cách nào che giấu được.
Cũng như người ta thường nói "muốn chết nhưng lại không dám".
Cơ mà, bây giờ Tịch Nghi lại cảm thấy ghét bản thân mình vô cùng.

Tại sao...!cô lại yếu lòng mà hi vọng nữa?? Thế mà cũng thật kì quái, tia hi vọng ở số không lại thành hiện thực sao? Ai đã cứu cô?
Ủa? Mà khoan đã!!
Tịch Nghi đảo mắt một lần nữa!
Lục Ngạn Thành, anh ta cũng ở đây!
Tịch Nghi vội vàng ngồi bật dậy trợn mắt nhìn người đàn ông ưu tứu phía trước.

Rồi hốt hoảng, tay chân cô đột nhiên run rẩy và lùi về sau theo phản xạ của bản thân.
Bấy giờ, cô không dám nhìn vào ánh mắt của anh ta nhưng đồng thời trong lòng cô cũng cảm thấy chán ghét và căm phẫn.


Cô....!thật sự không muốn nhìn thấy anh ta, không muốn...!anh ta ở đây!
- Đừng nhìn tôi bằng cái ánh mắt đó! Đừng quên, đây là địa bàn của tôi! Tôi muốn xuất hiện ở đâu thì xuất hiện!
Cái giọng khàn lạnh của anh ta vang lên....!Ôi! Đã làm lạnh lẽo cả căn phòng.

Song, cũng làm choáng ngợp cả không gian vì....!nó...!thật sự rất hay và đầy nam tính.
- Đừng nghe lời bá đạo của cậu ta! Thật ra, cậu ấy đã cứu cô đấy!
Đỗ Tường An nhiều chuyện cất lời đã làm giảm đi mất độ ngầu của cái người mặt lạnh như băng kia.
Tịch Nghi nghiêng đầu nhìn Đỗ Tường An với ý khó hiểu và...!không thể tin nổi!
- Ha! Cậu nghĩ tôi rảnh để cứu cô ta sao? Chỉ là...!muốn cô ta sống lâu chút để hành hạ cho vui thôi! Sẵn tiện...!cho cô ta biết thế nào là chết đi sống lại, cái cảm giác sắp chết là như thế nào!!
Nghe anh ta nói thế, Tịch Nghi thầm xì nhẹ một tiếng.
Tôi còn chưa nếm trải đủ cái mùi vị đau đớn đó sao? Đã bao nhiêu lần rồi nhỉ? Tôi đã phải vật vã thế nào, anh có nhìn thấy đâu!


Bình luận

Truyện đang đọc