LỤC THIẾU! ANH ĐỪNG TÀN NHẪN VỚI TÔI NHƯ VẬY!


Sau khi đưa ngoại về lại biệt thự và Tịch Nghi tiếp tục lên xe thì một lúc sau...
- Anh định bỏ tôi xuống ở chỗ nào??
Lục Ngạn Thành ngờ vực vẫn chưa hiểu ý cô cho lắm.
- Hả??
Liên Tịch Nghi đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe rồi tiếp tục nhẹ giọng.
- Anh bắt buộc phải diễn kịch cùng tôi từ hôm qua đến giờ chắc là cũng khó chịu lắm rồi nhỉ? Anh từng nói là ghét ở chung bầu không khí với tôi mà, anh cảm thấy ghê tởm nó còn gì!! Tôi nghĩ...!có lẽ anh cũng không muốn thở cùng tôi thêm một giây phút nào.
Rồi cô đưa ánh mắt vô cảm sang nhìn Lục Ngạn Thành, anh ta không nói gì.
"Lúc trước thì đúng là vậy, nhưng giờ thì...!không hẵng.

Không biết từ tối qua mình bị sao nữa??! Bị cô ta bỏ bùa sao?? Tuy vẫn chán ghét cô ta như bình thường, nhưng cảm giác có hơi lạ."
- Nếu tôi cho cô cái quyền được chọn thì cô sẽ chọn để tôi đưa cô về hay là đi bộ.

Tịch Nghi có hơi ngạc nhiên, nhưng rồi lại cảm thấy anh đang trêu đùa mình.

Cô nhếch mép.
- Nếu tôi chọn để anh đi tôi về thì.....!(anh có đưa tôi về không hay là vẫn bỏ rơi tôi giữa đường.)
Tịch Nghi vẫn chưa nói hết câu thì anh đã cắt ngang.
- Được thôi, hôm nay từ buổi từ thiện về, đột nhiên lòng nhân ái của tôi được khai thông, tôi sẽ chở cô về.

Tịch Nghi vẫn chưa định thần lại được, anh ta nói gì??
- Sao? Cô nhìn tôi bằng ánh mắt không biết điều đó là thế nào?
- Không gì! Chỉ là bất ngờ thôi! Không thể nào tưởng tượng được, anh lại có lúc mở lòng nhân ái đối với tôi.

Anh ghét tôi, hận tôi lắm cơ mà.

Nhưng....!đến khi nào thì anh mới thả tôi đi vậy?? Hoặc giết tôi??
Lục Ngạn Thành chậc lưỡi.
- Tự nhiên cô lại nhắc đến chuyện này làm gì? Đừng cố tình chọc tức tôi.

Cô nên tự biết rõ, rằng, cô vẫn đang còn giá trị đối với tôi, chưa hút cạn máu của cô thì tôi sẽ không thả cô đi.
Tịch Nghi phì cười.
- Cho dù không có vở kịch này thì anh cũng đâu thèm thả tôi, bởi vì...! anh vẫn chưa hoà giải được với thâm tâm của mình mà.


Không đúng sao??
- Hừ! Chuyện tối qua, tốt nhất là cô quên hết đi!!
- Ồ! Có lẽ anh không muốn người khác thấy dáng vẻ đáng thương của mình nhỉ? Nhưng mà...!tôi tự hỏi, anh nhốt tôi lại, tra tấn rồi hủy hoại tôi thì anh sẽ được gì, bệnh của anh sẽ khỏi chăng??
...----------------...
...----------------...
Sau khi đưa Tịch Nghi về, Lục Ngạn Thành định cứ thế mà đến công ty, nhưng cô vội vàng ngăn anh lại, kéo tay anh.
- Cô giở trò gì vậy hả??
Tịch Nghi vội buông tay.
- Anh định giải quyết vở kịch này thế nào đây? Nó đang đi quá xa rồi, càng ngày càng nhiều người biết nó.

Vấn đề chia tay cũng không thể giải quyết được, ngoại anh...!càng lúc càng xem trọng mối quan hệ của chúng ta.
Lục Ngạn Thành nhếch mép, ánh mắt anh nhìn cô có phần chế giễu, là ý gì nhỉ??
- Thế nào? Cô sợ anh Minh của cô hiểu lầm đúng không? Muốn nhanh chia tay với tôi để đến với hắn? Ồ! Phải rồi, chắc là cô không đơn giản chỉ có một tên là anh Minh ha?? Rốt cuộc cô còn bao nhiêu anh vậy? Hay là tuần sau cô đi họp lớp cùng bọn người đó đi! Tôi cho phép đấy.


Còn tôi không rảnh đi cùng cô đâu, thời gian của tôi không dành vào màn kịch của cô.
Tịch Nghi lại một phen bàng hoàng, anh ta nói cái quái gì kia??
- Ý anh là gì?
- Ý tôi là gì cô còn không rõ?? Cái.đồ.dơ.bẩn.hèn.hạ!
Song anh cứ vậy quay lưng bỏ đi không nói thêm lời nào, trong khi Tịch Nghi vẫn chưa hiểu.
"Anh ta tức giận vì những lời nói của anh Minh sao? Ha! Cũng đúng, cái tôi của anh ta cao như vậy, đương nhiên không chấp nhận được việc bị cảnh cáo rồi.

Haiz! Nhưng anh Bắc Nghĩa Minh đúng là rất quan tâm với mình, không phụ lòng mình xem anh ấy là anh trai mấy năm nay, chỉ tiếc là...! anh ta...!không phải bạn trai thật của mình."
- Mà khoan đã, lúc nãy anh ta nói cho mình đi họp lớp vào tuần sao??? Wow!! Là thật sao? Lâu rồi mình không gặp bạn bè, đây đúng là một cơ hội tốt để vui chơi thoả thích mà!!
"Đằng nào cũng không thoát khỏi nơi tù túng này, nghĩ thoáng một chút, vui vẻ một chút, cảm thấy hân hoan khi được ra ngoài cũng là một điều tốt, nhỉ?"


Bình luận

Truyện đang đọc