MINH THIÊN HẠ


Ba Lê, Tân Kiểu.

( Cầu Pont Neuf, Paris)Một đoàn người mặc áo choàng đen đi lên Tân Kiều tấp nập, áo choàng rất lớn, gần như bọc lấy toàn thân họ, ngay cả khuôn mặt cũng bị che đi trong bóng tối.

Người đi đường, xe ngựa, thương nhân đang rao hàng, gái bán hoa ồn ào cùng nghệ sĩ đang biểu diễn cùng phải dừng lại, đồng loạt nhìn đội ngũ áo đen đó.

Đội áo đen đó bất chấp, tiếp tục đi về phía bên kia cầu, giày da dưới chân dẫm lên đá, phát ra những tiếng bèn bẹt.

“ Vàng.

” Một tên ăn mày mồm móm mém đột nhiên gọi:Mọi người chú ý ngay.

Người áo đen cuối cùng lạnh lùng nhìn tên ăn mày, lấy trong lòng ra một nắm tiền livre ném cho ăn mày, tức thì tên ăn mày bị đám đông nhấn chìm.

Đồng livre là tiền tệ của Pháp, giống đồng bạc của Đại Minh, đều làm bằng bạc, nhưng loại tiền đúc ra này không đẹp bằng loại tiền dập của Đại Minh.

“ Trương Lương, đừng làm bừa.

”Kiều Dũng đi trên đầu quát khẽ, Trương Lương vội vàng theo đội ngũ, giả vờ không nhìn thấy gái bán hoa cố ý lộ ra bầu vũ trắng trẻo.

Nhìn đội ngũ áo đen đi xa, cảnh sát Chu Phỉ Đức mặc áo choàng ngắn một nửa vội vàng đi theo, hắn rất tò mò với lai lịch của những người này.

Có điều hắn không dám tùy tiện tới gần tra hỏi, vì ở vị trí ngực áo choàng những người đó có đeo chiếc huân chương vàng mà hắn chưa từng thấy qua, đó là hình quái thú kỳ lạ.


Chu Phỉ Đức chưa từng nghe thấy có gia tộc nào lất con quái thú như thế làm tộc huy.

Có điều trong áo choàng những kẻ đó không chỉ giấu hỏa thương mà còn đeo cả trường đao, thậm chí hắn ngửi thấy mùi dã thú trên người chúng.

Đám người đó đều là quân nhân kinh nghiệm, chúng tới Ba Lê làm gì?Chu Phỉ Đức lẩm bẩm, theo đám người đó đi tới đi lên con đường Hương Tạ Lệ Xá Điền Viên (Marie de Medicis), cũng chính là đường Hoàng Hậu.

Kiều Dũng đã tới thành Ba Lê bốn năm rồi.

Bây giờ hắn cực kỳ muốn hoàn thành nhiệm vụ trở về Đại Minh.

Bước lên đường Hoàng Hậu, ăn mày lập tức nhiều lên, có điều ăn mày ở đây nhìn qua chẳng giống người tốt, kẻ nào kẻ nấy nấp trong góc thâm lam nhìn bọn họ.

Kiều Dũng biết đám này, bọn chúng đều là kẻ đứng đầu trong các nhóm ăn mày, vì chỉ có kẻ đứng đầu mới được tới đường Hoàng Hậu ăn mày.

So với việc nói chúng là ăn mày, chẳng bằng nói chúng là lũ ác ôn, giết người, phóng hỏa, cướp bóc, bắt cóc, trộm cắp, không việc gì mà chúng không làm.

Trước kia bọn họ chỉ có 3 người thì Kiều Dũng còn sợ chứ bây giờ huynh đệ nhà mình đông đảo kéo tới, ngay cả hoàng đế trong thành này hắn còn khinh thường.

Đại Minh muốn thiết lập một tòa đại sứ quán ở đây, vốn nghĩ chỉ cần được quốc vương Lộ Dịch 14 ( Louis 14) cho phép là có thể mua đất xây nhà, xác lập vấn đề công văn thương nhân nước Pháp tới Đại Minh.

Vấn đề là tuy Lộ Dịch 14 đồng ý toàn bộ yêu cầu của đế quốc Đại Minh.

Tiếc là ! Lời của hắn không tính.


Lúc này khống chế nước Pháp không phải là quốc vương Lộ Dịch 14, mà là phu nhân Phất Lặc Tư - Marie de Rohan, phu nhân Long Cách Uy Nhĩ - Anne Geneviève de Bourbo, Khổng Đại thân vương ( Louis de Bourbon - Great Condé).

Lần này bọn họ đi gặp Khổng Đại thân vương, vì người có tiếng nói ở nước Pháp bây giờ là vị thân vương dùng đá đuổi hoàng đế này.

Kiều Dũng tới giờ nghĩ không ra, đường đường là hoàng đế lại bị một đám bách tính dùng máy bắn đá dọa sợ chạy khỏi đô thành, lang thang bên ngoàiĐiều này khiến cảm quan của Kiều Dũng với chính thể nước Pháp rất kém.

Kiều Dũng dẫn người dừng chân ở Ba Lê thánh mẫu viện.

( Nhà thờ đức bà Paris).

Nơi này có quảng trường cực lớn, người đông nghìn nghịt, chỉ là tất cả mọi có vẻ không thiện cảm gì với 12 người Kiều Dũng, hoặc giả có thể nói vì sợ hãi mà tránh xa.

Đám người này vây quanh giá treo cổ xem náo nhiệt, Kiều Dững không hứng thú, ngược lại các huynh đệ khác của hắn nhìn từng người bị đưa lên giá treo cổ, hết sức kinh ngạc.

Một phụ nhân đáng thương kêu gào bị người ta tròng thòng lọng vào cổ, sau đó một tráng háng gạt cần, thế là bị treo chết luôn, ngay cả vùng vẫy một chút cũng chẳng có.

“ Sẽ gãy cổ ngay lập tức.

” Kiều Dũng giải thích: “ Nữ nhân đó phạm tội phá thai, nghe phán quyết vừa mới đọc thì vì giúp nữ nhân khác phá thai nên phạm tội chết.

”Trương Lương nhíu mày: “ Tội đâu tới mức chết, nếu vậy mà cũng chết thì đám lão bảo tử ở Đại Minh đã bị thắt cổ vạn lần rồi.


”Kiều Dũng lấy điếu thuốc trong người ra châm lửa: “ Đừng lấy nơi này ra so với Đại Minh, ngươi nhìn đưa bé kia, ăn trộm ba lần là bị treo cổ.

”Trương Lương quay sang nhìn, chỉ thấy một đứa bé trai mười tuổi, vì chiều cao không đủ, đao thủ phủ ôm một cái đôn gỗ tới, buộc thừng vào cổ nó.

Đứa bé có vẻ không sợ chết, còn nhìn ngó xung quanh, vẻ mặt rất nhẹ nhõm, còn lễ phép cầu khẩn đao thủ phủ: “ Cháu có thể nghe chuông nhà thở lần nữa không, như vậy cháu có thể lên thiên đường, gặp lại cha.

”Đao thủ phủ nhìn mặt trời gật đầu, còn người xung quanh xem náo nhiệt thì ồn áo, trong đó có một đầu bếp tên béo la hét: “ Treo cổ nó, treo cổ thằng ăn trộm, nó trộm sáu cái bánh bao của tôi, nó không xứng lên thiên đường, không xứng nghe tiếng chuông nhà thờ.

”Trương Lương trừng mắt lên: “ Ở Đại Minh trộm thức ăn không tính là trộm.

”Kiều Dũng đá hắn:” Ở Đại Minh có quyền ăn no, nên đói trộm đồ ăn không tính, ở đây là phạm tội, ngươi đang ở Pháp Lan Tây, không phải ở Đại Minh.

”Cuối cùng tiếng chuông nhà thờ vang lên, đứa bé ngẩng đầu nhìn tháp chuông cao lớn, mắt đầy vẻ chờ mong, tựa hồ tiếng chuông thực sự có thể đưa nó lên thiên đường.

Chuông dừng lại, đứa bé nói với đao thủ phủ:” Cám ơn ngài, Chúa sẽ báo đáp cho lòng tốt của ngài, ngài có thể treo cổ cháu rồi.

”Đao phủ lại cởi thừng trên cổ nó ra, dùng cánh tay kẹp nó ném xuống đài:” Thằng nhóc may mắn, ngươi hết tội rồi, Chúa đã cứu ngươi.

”Thằng bé ngã trên mặt đất hoang mang nhìn xung quanh, chỉ thấy tên đầu bếp béo núc nói với quan tòa:” Thưa ngài, nó thực sự không trộm bánh mỳ của tôi, tôi nhớ nhầm.

”Quan toàn lạnh lùng nói:” Vu cáo, phạt hai livre.

”Tên đầu bếp béo vội lấy hai livre trả cho cảnh sát, lớn tiếng nói:” Mày phải nhớ lòng tốt của tao đấy.

”Rồi vội vàng chui vào đám đông như sợ ai đuổi.

Thằng bé nhìn quanh rồi rụt rè tới chỗ Kiều Dũng:” Cám ơn ngài cứu mạng.


”Kiều Dũng sửng sốt nhìn đôi mắt xanh ngắt của thằng bé Sao ngươi khẳng định ta cứu ngươi?”Thằng bé cười ngượng ngùng: “ Mẹ cháu nói người Ba Lê lòng như sắt đá, chỉ có người ở ngoài tới mới là lòng thương xót, quanh đây chỉ có ngài là giống người từ xa tới.

”Kiều Dũng chỉ Trương Lương:” Ngươi nói không sai, người Ba Lệ lòng như sắt, ta ở đây quá lâu, cũng biến thành sắt đá rồi, người vừa đến Ba Lê lương thiện hơn ta, cứu ngươi là hắn.

”Thằng bé vội khom người với Trương Lương:” Cám ơn sự lương thiện của ngài.

”Trương Lương rộng lượng xua tay:” Ở quốc gia của ta, ai cũng có quyền được ăn no, vì đói bụng mà trộm thức ăn chưa bao giờ là phạm tội mà là đương nhiên.

”Đôi mắt xanh của thằng bé mở rất to:” Ngài có thể nói cho cháu biết quốc gia của ngài ở đâu không, cháu muốn dẫn mẹ và em gái tới đó.

”Trương Lương lắc đầu:” Quốc gia của ta cách Ba Lê quá xa, ngươi không tới được đâu.

”Thằng bé vội nắm lấy áo choàng của Trương Lương:” Cháu không sợ xa, thật đấy, cháu không sợ xa, Ngả Mễ Lệ (Emily ) không đi được, cháu sẽ cõng nó.

”Trương Lương lấy trong lòng ra 5 đồng livre:” Cầm lấy đi, quốc gia của ta quá xa, cần ngồi thuyền đi một năm mới tới được.

”Thằng bé không nhận tiền, thất vọng cúi đầu xuống.

Trương Lương xoa mái tóc vàng mềm mại của nó:” Có số tiền này, mẹ ngươi và Ngả Mễ Lệ đều có thể ăn no rồi.

”Thằng bé vẫn không nhận.

Kiều Dũng ở phía sau vỗ lưng Trương Lương:” Ngươi cho nó tiền không phải giúp nó mà là giết nó, ngươi tin không, chỉ cần thằng bé này rời khỏi tầm mắt chúng ta là chết ngay.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc