MINH THIÊN HẠ


Sử Khả Pháp nhìn Triệu Quốc Vinh vuốt v e thủ thỉ với mấy đ ĩnh bạc thì mặt mày quái dị, cảm giác kẻ này quá bi3n thái, không ngờ coi mấy đ ĩnh bạc như con cái mình, nghe có một nửa đã bỏ đi, sớm nghe đám trông kho đều rất khác thường, không ngờ lần này tận mắt chứng kiến, có chút ghê tởm.“ Đại nhân, trước khi rời khỏi cửa xin mời nhảy tại chỗ mười cái.” Khi Sử Khả Pháp sắp rời kho thì Triệu Quốc Vinh ở phía sau gọi:Sử Khả Pháp ngớ người: “ Vì sao phải nhảy?”- Đây là thông lệ của kho bạc, tránh có người mang bạc ra ngoài.“ To gan.


“ Trưởng tùy của Sử Khả Pháp lập tức bước tới, hùng hổ quát lớn: “ Ngươi nghĩ phủ tôn là ai, làm sao ngươi dám ....”Triệu Quốc Vinh lạnh lùng cắt lời trên trưởng tùy: “ Ngươi nhảy trước đi, không nhảy thì đừng hòng ra khỏi đây.”Tên trưởng tùy càng thêm phẫn nộ, phát hiện Sử Khả Pháp không ngờ đứng tại chỗ nhảy mười lần, đánh nghiến răng nhảy theo, ánh mắt đầy căm tức.Triệu Quốc Vinh nhìn mặt đất rất sạch sẽ, không có bạc rơi ra, chắp tay với Sử Khả Pháp: “ Xin phủ tôn giám sát.

“ Nói rồi bản thân cũng nhảy mười cái tại chỗ, mặt đất vẫn rất sạch sẽ.Nhìn cảnh đó lửa giận trong lồ ng ngực Sử Khả Pháp mới nguôi dần, hỏi Triệu Quốc Vinh: “ Trước kia từng xảy ra chuyện à?”“ Phủ tôn là quý nhân, chắc là chưa bao giờ nghĩ tới có người dùng cốc đạo (đít) mang theo hai đ ĩnh bạc 50 lượng ra khỏi kho đâu nhỉ?”Trưởng tùy chỉ nghe thôi mà mắt muốn lồi ra, giơ tay lên ước chừng kích cỡ của đ ĩnh bạc 50 lượng, sau đó rùng mình liên hồi, nghe thôi đã thấy đau đít.“ Có con ma tham tiền như ngươi trông kho bạc cũng là câu chuyện đẹp.


“ Đối với chuyện trộm cắp trong kho bạc thì Sử Khả Pháp không bình luận, chỉ thấy khố lại này không tệ, một người coi bạc như con mình thì sao cho phép người khác trộm con:Có người như thế trông kho, ông ta hết sức yên tâm.Hai mươi vạn lượng bạc sau khi cho vào rương được đại đội nhân mã áp tải khỏi kho bạc, mặt Trương Quốc Vinh âm trầm như bầu trời sắp nổi giông tố.“ Số tiền này dùng để làm việc, ngươi hãy coi như chúng quyên mình vì nước đi.” Đàm Bá Minh biết tính xấu của hắn vỗ về:Triệu Quốc Vinh cười lạnh:” Rồi chúng sẽ quay về đấy.”“ Ngươi có ý gì hả?” Đàm Bá Minh giật nảy mình quát:” Chớ có làm sằng làm bậy.”Triệu Quốc Vinh chắp tay sau lưng bỏ đi, không quên để lại một câu: “ Chuyện của ta, ngươi không quản được.”…….


……….Đại Ba Sơn, mây che sương phủ, mưa rơi rả rích không thấy mặt trời.Dương Hùng khoác chiếc áo tơi nặng nề một mình đi trên con đường nhỏ giữa rừng núi, mặt đất sình lầy làm mỗi bước chân của hắn đều vô cùng gian nan, hắn vẫn chống gậy trúc đi từng bước vào núi.Cách rất xa sau lưng hắn là hộ vệ, gia phó, thư đồng, đã giao hẹn trước, bọn họ không dám tới gần.Ngọn núi ở phía trước được người đương địa gọi là Mễ Thương Sơn.Đại Ba Sơn nằm vắt ngang hai tỉnh Xuyên, Thiểm, chẹt hạ du Hán Thủy và trung du Trường Giang, là nơi binh gia ắt tranh đoạt, Tần Hán giao phong, Hán Ngụy tranh đoạt, khiến nơi vắng vẻ này liên tục xuất hiện trên sử sách.Nơi này rặng núi đang xen, trùng trùng điệp điệp, khe vực hiểm ác, nước sông chảy siết, lại thêm khí hậu lạnh lẽo làm người thưa thớt, điều hay duy nhất là rừng cây rậm rạp, cảnh sắc rất đẹp.Có điều sau khi lên núi rồi, Dương Hùng xưa nay yêu sông núi lại hận hai chữ này thấu xương.Khi ở Quan Trung, hắn ăn no uống say, không cần phải hầu hạ huyện tôn, không cần lo lắng cho thiên hạ, hắn xách hộp thức ăn, đeo bầu rượu, hẹn vài người bạn, đi vậy vào Tần Lĩnh, tìm nơi sơn thanh thủy tú, dùng lại đốt đống lửa uống rượu túng luận thiên hạ, tất nhiên sảng khoái.Từ khi bị huyện tôn đá đít tới nơi này, hắn ngày ngày hít gió uống sương, bôn ba không ngừng ....!Bao lần hắn mơ về Quan Trung, ôm hai chân huyện tôn khóc lớn, chỉ xin huyện tôn cho hắn về.Mơ thế nào là một chuyện, tỉnh lại là chuyện khác.Đại Ba Sơn khốn kiếp có gần 20 vạn bách tính sống như dã nhân, đám người này đang vật lộn ở hoang sơn cùng dã thú, hi vọng có thể sinh tồn.Mễ Thượng Sơn càng nhiều dã nhân tụ tập ...!Chức trách của Hán Trung phó sứ hắn là khuyên dã nhân xuống núi, tới bình nguyên cư trú, chớ ở trên núi làm dã nhân làm thổ phỉ nữa.Chẳng biết từ bao giờ, bình nguyên Hán Trung giàu có ngày càng ít bách tính, đất đai bỏ trống ngày một nhiều, tới giờ bách tính ở bình nguyên thà vào núi làm dã nhân hơn là ở bình nguyên tiếp nhận sự bóc lột của quan phủ, cường hào.Hôm nay Dương Hùng phải dựa vào cái miệng này thuyết phục bách tình Lê Gia Bình xuống núi, an cư ở bình nguyên.Dương Hùng khó khăn lắm mới thông qua được người trung gian, xin cho được lên núi, bởi vì thế Dương Hùng không muốn bỏ qua cơ hội này, quyết định mạo hiểm thử một lần.Dù sao xung quanh Lê Gia Bình sống phân tán hơn 6000 dã nhân.Chỉ cần thuyết phục được đại đương gia của Lê Gia Bình, công tác cho 28 trại xung quanh Mễ Thượng Sơn sẽ dễ hơn nhiều.Tay muốn tê đi, Dương Hùng khẽ thở dài, lấy ra con đỉa bám dinh vào cánh tay, dẫm mạnh một phát lên thân thể tròn trăng của nó, bẹp một cái, máu tóe ra.Đi mãi, đi mãi, ngã chẳng biết bao lần, cuối cùng Dương Hùng cũng thấy người, kỳ thực trong lòng hắn muốn so sánh họ với ma núi, trong mắt hắn, con người sống thế này chẳng thà không sống.Bọn họ đen đúa, gầy gò, hung tợn, bẩn thỉu, tuyệt vọng, sống ở căn nhà lụp xụp đắp bằng đất mái lá, cao không đủ đứng thẳng, thực sự còn chẳng bằng ma núi.Ôi nữ nhân hay dở gì còn mảnh vải che thân, nam tử thì một lời khó nói hết.Một số đứa bé cởi truồng ngậm ngón tay mở đôi mắt thật to nhìn Dương Hùng, mắt nó to là bởi vì nó gầy, gầy tới mỗi hốc mắt nhìn rõ ràng, chẳng phải to kiểu đáng yêu, trông như yêu quái vậy.Nói bọn họ là thổ phỉ là vì bọn họ cướp bóc của thương cổ và người đi đường dưới núi, nhưng trong quá trình cướp bóc bọn họ phải trá giá bằng cả mạng người để cướp lấy những thứ vô cùng ít ỏi, thậm chí còn mất mạng mà chẳng được gì, vậy có phải thổ phỉ nữa không?Dương Hùng bị họ nhìn chằm chằm đi tới bên suối giặt khăn tay sau đó lau đi vết máu mà con đỉa để lại, mỗi hành động của y đều rất cẩn thận, những người này mà không nói thì hắn cũng không định nói gì cả, tránh những người có thần kinh yếu hơn cả gấu mèo này cho rằng hắn có mưu đồ.Vô số năm qua, đạo phỉ hoành hành ở nơi này.Không phải là đạo phỉ cấp bậc Trương Bỉnh Trung, Lý Hồng Cơ họa hại, bọn họ toàn là người hùng tâm tráng chí, không để người nghèo xác xơ này vào mắt.Mà đó là cường hào đương địa chém giết nhau gây ra.Mỗi cường hào là một đại vương, mà tốc độ thay đại vương ở nơi này gần như là mỗi ngày, khiến người nơi đây luôn luôn sống trong chiến loạn và sợ hãi.Bao nhiêu năm trôi qua, chẳng có một nhân vật hào hùng nào thống nhất đương địa, mang lại trật tự cho người dân ở đây.Cường nhân thống trị không đáng sợ, sợ nhất là các thế lực chia cắt cát cứ vụn vặt.Sau khi tới nơi này chưa lâu, Dương Hùng gặp vài vụ người trên núi kết bầy kết đội xuống cướp bóc, sau vài lần truy quét, Dương Hùng phát hiện ra, chẳng cần phải làm thế, quan binh chỉ đuổi một lúc thôi là họ đã chết mệt rồi.Từ miệng vài người sống biết được trong núi ngày nào cũng có người chết, nên mới có chuyện Dương Hùng một mình lên Lê Gia Bình.Hán Trung vốn là đất giàu có, chẳng qua ít người quá, muốn phát triển lên được thì phải có người, nếu không dù có trâu cày, có hạt giống đấy, nhưng không có đủ người thì làm được gì?.


Bình luận

Truyện đang đọc