MINH THIÊN HẠ


Không bao lâu sau ba chỗ xe ngựa được chưởng quầy khách sạn thuê hộ đã tới, Sử Khả Pháp vội vàng thanh toán tiền khách sạn, sau đó lên đường.

Không ngờ đi chưa bao lâu thì bị Lô Tượng Thăng chặn xe giữa đường.

Sử Khả Pháp ngồi ở xe đùng đùng nổi giận: “ Kiến Đấu huynh giám thị ta sao?”Lô Tượng Thăng nghiêm mặt nói:” Hiến Chi huynh, chuyện huynh lừa gạt nữ nhi huyện Lam Điền không do ta quản, nhưng đường đi Nam Kinh xa xôi, xưa nay huynh sống đơn giản thanh bần, đưa mỹ nhân về nam là câu chuyện đẹp, song phụ mỹ nhân ân thì sao, thiếu lộ phí sao được?”“ Đưa đây.

“ Sử Khả Pháp không khách khí, cũng không muốn giải thích Chu cô nương chỉ là y giả, ông ta không có tư tình gì với nàng:Một cái bọc màu lam ném lên xe, Sử Khả Pháp giục xa phu đi thật nhanh, tránh xảy ra biến cố.

Lô Tượng Thăng nhìn chiếc xe đi xa dần, lắc đầu xua đi nụ cười cảnh cáo của Chu Quốc Bình, lẩm bẩm:” Sao mà vẫn còn cái tính đơn thuần như thế, huynh sẽ sống thế nào trong loạn thế đây.

”Trong xe ngựa, nha hoàn xấu xí tên Triệu Tố Cầm cảnh giác gạt tay Chu Quốc Bình đặt lên vai ra: “ Đừng chạm vào ta, kỳ lắm:”Chu Quốc Bình thương cảm: “ Tố Cầm, trước kia ở thư viện chúng ta còn ngủ cùng giường ! ”Triệu Tố Cầm vội xua tay cắt lời: “ Khi đó ta chưa biết, nên bị tỷ lợi dụng, lần này nếu chẳng phải chuyện lớn, ta đã chẳng đồng ý đi với tỷ, đã chẳng biết gì về y dược mà dám giả mạo thần y, thật không biết tỷ nghĩ gì.

”“ Có sao đâu, ta kê đơn bậy bạ, muội bốc thuốc thật là được.

“ Chu Quốc Bình che miệng cười, Triệu Tố Cầm là y giả rất giỏi, là đại phu tọa đường của Minh Tâm Đường: “ Ta làm thần y giả ba ngày đã có người sẵn lòng vì ta mở y quán, muội là thần y thật ba năm, có ai chủ động tìm muội khám bệnh chưa?”Triệu Tố Cầm ỉu xìu xìu ngồi dựa vào thành xe không đáp.

Chu Quốc Bình tranh thủ vuốt má Triệu Tố Cầm, nha đầu này rõ ràng y thuật cao nhất Minh Tâm Đường, nhưng vì không biết ứng xử, chẳng ai thích, nhận lương cao nhất chỉ làm chuyện vặt, trong lòng ắt khó chịu, nên mới bị Chu Quốc Bình dụ dỗ:” Đi theo tỷ tỷ, sau này sẽ thành nữ thần y danh chấn thiên hạ.


”Triệu Tố Cầm hậm hực:” Bọn ngốc đi khám bệnh chỉ chọn người già, ai cứ nhiều râu tóc bạc là họ chọn, đâu phải lỗi của ta.

”“ Muội tử ngốc, không cần phải tức giận làm gì, thế nhân vốn ngu muội, thế nên mới cần người thông minh như chúng ta dẫn dắt, kiến thức quan trọng, thủ đoạn cũng không thể thiếu, nếu không muội mãi mãi chỉ có thể hiểu y lý qua sách vở, không cách nào vượt được Lý Thời Trân.

”Kỳ thực Triệu Tố Cầm rất khâm phục Chu Quốc Bình, nữ tử tốt nghiệp thư viện Ngọc Sơn không ít, nhưng có quan chức thì không mấy, đều là người vô cùng lợi hại:” Ta phối hợp với tỷ, nhưng không ngủ chung phòng với tỷ đâu.

”“ Ôi, nha đầu ngốc chưa giác ngộ, nam nhân có gì tốt đâu cơ chứ, vừa hối hám vừa thô lỗ ! ”! ! !.

.

! ! ! !.

.

Trời hửng sáng, Vân Chiêu cẩn thận rút tay đặt trên bụng Tiền Đa Đa, lại xoa cánh tay đã tê tới sắp mất tri giác, cuối cùng mởi hết sức cẩn thận rời giường, dụi dụi mắt, nhìn nhi tử Vân Hiền đã mở to mắt nhìn mình không chớp, đặt tay lên môi xuỵt con một cái, bế nhi tử đã ướt sũng giao cho Hà Thường Thị đợi ngoài cửa.

Tiền Đa Đa không biết chăm con, cho nên Vân Hiền sống không được thoải mái như Vân Chương.


Cháo gạo, bánh bao và trứng gà, đó là bữa sáng thông thường của Vân Chiêu, sau khi ăn xong tới đại thư phòng, đó cũng là nhịp sinh hoạt bình thường.

Hôm nay trời sáng trong, đáng nói nhất là không có sương, đây là hiện tượng tốt, dự báo Quan Trung nóng nực ẩm thấp sắp đòn mùa khô ráo rồi.

Dương Hùng tới còn sớm hơn y, trên bàn đã bày công văn hôm nay cần ưu tiên xử lý.

Vân Chiêu vừa nghe Dương Hùng dùng giọng nói không nhanh không chậm kể tình hình chấp hành một số công tác hôm qua, vừa xem xét văn thư.

Mặc dù phân tâm làm hai việc, Vân Chiêu vẫn nghe thấy tin Chu Quốc Bình dụ dỗ Triệu Tố Cầm để Sử Khả Pháp lừa đi ngay trong đêm.

Dịch bệnh là thứ thịnh hành ở Hà Bắc và kinh sư, Chu Quốc Bình ra tay đúng là nhắm chuẩn chỗ yếu, mà Sử Khả Pháp từng có hai người thân bị chết vì dịch bệnh, càng coi trọng, chỉ cần bản lĩnh chữa bệnh là thật, thì dù có biết là gian tế thì ông ta vẫn dùng.

“ Nha đầu đó tính cách đúng là có vấn đề.

” Vân Chiêu thở dài:” Có điều ngươi nên học Chu Quốc Bình, không hổ là người từng làm thủ lĩnh nắm trong tay hơn trăm mật điệp, nhãn quang, thủ đoạn, tâm cơ, quyết đoán đều hơn người, thứ mình không biết thì lấy người biết dùng làm trợ thủ.


”Dương Hùng chắp tay thụ giáo:” Ti chức càng khâm phục dũng khí dám bỏ chức vị đại lý trưởng huyện Thanh Thủy để làm lại từ đầu của Chu học tỷ.

”“ Tiếp tục theo sát, khi nào đám Trương Phong, Đàm Bá Minh đều gia nhập đoàn đội của Sử Khả Pháp thì báo với ta.

”Cái đầu của Tiền Thiểu Thiểu xuất hiện ngoài cửa sổ, đưa cho Vân Chiêu một bản văn thư.

Vân Chiêu mở văn thư chỉ xem lướt qua, hỏi:” Tổn thất thế nào?”“ Ba nơi Vân Quý Xuyên đồng loạt phát động nhắm vào huyện Lam Điền ta, tổn thất hai mỏ quặng, bảy trạm trung chuyển, mất tích tám người, trong đó có hai thương cổ, theo điều tra, thế lực này tới từ Bá Châu.

” Tiền Thiểu Thiểu cửa chính không đi, theo thói quen từ nhỏ chui vào, tới bên bản đồ chỉ một lượt địa điểm vừa báo:Vân Chiêu cũng đi tới bên bản đồ, trầm tư, vùng tây nam xưa nay chưa bao giờ yên phận, nhất là đám thổ ti, đám người này rất phiền phức, ếch ngồi đáy giếng, chiếm một ngọn núi nghĩ là to tát lắm rồi, tưởng thiên hạ ngoài kia cùng lắm chỉ là ngọn núi lớn hơn thôi, nên gây chuyện không ngừng.

Triều đình liên tục phái người dẹp loạn, trước kia không nói, song giờ Đại Minh nát thế này, lại thành vấn đề lớn:” Ài, sau khi trụ chống tây nam là Chu Tiếp Nguyên qua đời, xem ra đám ruồi nhặng lại hoạt động.

”Tiền Thiểu Thiểu gật đầu:” Xưa nay triều đình đều dùng chính sách mềm dẻo với tây nam, không phản loạn quá mức không trấn áp, cho nên chúng ta khi tiếp xúc với người Miêu, người Di đều chú ý phương pháp, lần này bị người ta khinh nhờn rồi, dám vuốt cả râu hổ.

”“ Tỷ phu, chúng ta cần phải thay đổi sách lược thôi.

”Vân Chiêu không tốn thời gian ra quyết định:” Triều đình quản lý nơi đó không nghiêm, nên dìm quả bầu này thì cái hồ lô khác nhô lên, đã vậy gửi thư cho quản sự nơi đó, dùng phương thức thu phục đạo phỉ ở huyện Lam Điền chúng ta để gây dựng hai vùng Vân Quý, trước tiên cứu người của chúng ta đã rồi hẵng ra tay.

”Huyện Lam Điền càng ngày càng nhiều người, chuyện cũng ngày một phức tạp.


Trước kia dù chỉ chết một người mình thôi, Vân Chiêu không tha thứ cho bản thân, cường đạo bắt nạt bách tính Lam Điền, y dẫn đoàn luyện đi thiêu cả núi của người ta, giờ xảy ra chuyện lớn như thế, y vẫn lạnh nhạt.

Đó là tâm thái của người cầm quyền.

Trước tiên phải nghĩ tới lợi ích số đông, riêng bộ phận này thôi đã tiêu hao lượng lớn tinh lực của y, nên không rảnh nghĩ tới chuyện số ít, giao cho quan viên phía dưới giải quyết, thi thoảng hỏi tới đã là không tệ rồi.

Thế nên thiểu số gặp phải cảnh ngộ bi thảm là chuyện hiển nhiên.

Thêm vào xử lý chuyện thiếu số thường rất khó, vì đại bộ phận lợi ích thiểu số là xung đột với đa số, không ai muốn phục vụ lợi ích của thiểu số, bọn họ càng muốn hướng về đa số.

Điều nhân văn nhất mà huyện Lam Điền có thể làm thì cũng chỉ là bồi thường lớn cho người chết, nói cách khác là trả tiền bán mạng thôi, sau đó báo thù để đảm bảo lợi ích số đông.

So với tính mạng của số ít đó, lợi dụng Sử Khả Pháp để bố cục Giang Nam mới là chuyện trọng yếu.

Một quân tử đường hoàng như Sử Khả Pháp thì làm sao có thể là đối thủ của đám Nguyễn Đại Việt, Cao Hoành Đồ, Mã Sĩ Anh, kết cục tuẫn quốc sau này là minh chứng.

Nhưng lần này có huyện Lam Điền can dự vào rồi, chuyện bi thảm kia hẳn không xảy ra nữa.

.


Bình luận

Truyện đang đọc