Lý Định Quốc di chuyển sang trái ba thước, dùng vai mình làm bàn đạp cho tên quân tốt bị bỏng tới điên cuồng kia, tên quân tốt lần nửa mượn lực leo lên.
Bốn cái ngón tay rơi qua trước mắt Lý Định Quốc, tên quân tốt kia vừa nhô đầu lên trên tường thành thì bị một thanh trường mâu đâm xuyên cổ họng, hắn chưa chịu chết, một tay bám tường thành cứ thế trượt xuống.
Lý Định Quốc không leo tiếp nữa, thuẫn bài tiếp tục che trên đầu, nhìn xuống dưới thấy Trương Quốc Phượng đã xua cung tiễn thủ vượt qua sông hộ thành, tên bắn tới tấp giúp hắn giảm nhiều áp lực.
Vô số quả cầu lửa được máy ném đá nhỏ ném lên tường thành, khói đen bốc lên bốn phía, tiếng quát tháo của quan quân càng thêm cấp thiết, Lý Định Quốc đã nghe ra sự tuyệt vọng trong đó, hô lớn:” Tương vương chạy rồi, bắt sống Tương vương.
”Mới đầu chỉ có một mình hắn hô, tiếp đó đám quân tốt trên thang, trên tường thành rồi cả dưới thành đồng loạt hô theo, át hết mọi âm thanh khác.
Sự phản kháng trên tường thành rõ ràng giảm đi một chút, Lý Định Quốc đã nhìn thấy hai đội nhân mã tranh thủ leo lên đầu thành, hắn đu người qua cái thang chưa bị quan quân xô đổ, thoăn thoắt leo lên thành.
Khi hắn leo tới nơi thì tường thành rộng năm thước không còn bóng quan quân sống sót nữa, quân tốt đang men theo dốc của úng thành, nhanh chóng trượt xuống tường thành, chạy về cổng bắc.
Lý Định Quốc không xuống thành, hắn chạy dọc theo tường thành giết số quan quân ít ỏi đang kháng cự, chẳng mấy chốc trên tường thành khắp nơi là nghĩa quân, mặt mày mừng rỡ.
Những quả cầu lửa vẫn cháy rừng rực, nếu chưa cháy hết sẽ không tắt, may mà tường thành cách nhà dân một quãng, nên lửa không mang tới, nhưng khi mà nghĩa quân tràn vào thành thì nhiều chỗ bắt đầu bốc khói, tiếng nữ nhân, trẻ nhỏ gào khóc vang vọng.
Lý Định Quốc chạy tới cổng thành bắc thì nghĩ quân đã mở toang cổng thành, ngoại trừ ít quan binh gian nan bò trên mặt đất thì không thấy bất kỳ ai kháng cự nữa.
Nghĩa quân ùn ùn kéo vào, phá thành rồi.
Hắn nhảy xuống tường thành nhìn thấy một tên quan binh đang cố sức leo lên lưng lừa, chỉ là lưng tên quan binh đó trúng tên rồi, leo thế nào cũng không được, thấy Lý Định Quốc xách đao đi tới quỳ xuống đất hô:” Gia gia tha mạng.
”Lý Định Quốc khịt mũi, một tay nhấc tên thương binh lên, đặt lên lưng lừa, vỗ mông lừa một cái:” Sống được hay không phải xem vận khí của ngươi.
”Con lừa nhanh chóng chạy đi, Lý Định Quốc kiếm cái ghế ngồi xuống, nhìn đám quan binh bị thương từng tên bò qua trước mặt mình.
Con đường lát đá bị máu rửa qua một lượt, đám ruội nhặng cực thính đã bám đầy, trông hết sức kinh tỏm.
Đám thân binh kéo tới nơi thì Lý Định Quốc đã ngồi đây một tuần trà, thương binh bò qua được cổng thành thì bò đi hết rồi, kẻ nào không đi được thì chấp nhận số mệnh, nhìn thân binh giết từng người một, hắn chẳng cản.
Lên chiến trường sống được là may, chết thì chịu thôi.
Đám thân binh không đi truy sát quan binh mà đóng cổng thành bắc lại, đợi Lý Định Quốc hạ lệnh.
“ Đi đi, nên phát tài thì phát tài, nên làm gì thì làm nấy, ta ngồi đây một chút.
”Lý Định Quốc lấy trong lòng ra một cái bình rượu bạc tinh xảo, uống một ngụm, vẫn cứ ngồi đó, hắn chẳng có chút vinh quang vui sướng nào, mà chỉ thấy vô vị.
Dù sao hơn một năm trước hắn cũng đã công phá tòa thành này.
Khi Vân Chiêu ở huyện Lam Điền nghĩ tới Lý Định Quốc thì lúc này đây tuy ngồi trong thành Tương Dương, nhưng tâm tư của Lý Định Quốc lại bay tới tận huyện Lam Điền, vừa uống rượu vừa suy tính phải làm sao mới có thể chặt được cái đầu to béo vô cùng của Vân Chiêu, để chứng minh lòng mình với nghĩa phụ.
Đúng thế, trong mắt Lý Định Quốc, Vân Chiêu trông không khác gì một con lợn béo ngu xuẩn.
Công lao này thuộc về Ngả Năng Kỳ, hắn bị Vân Chiêu cắt mất lưỡi làm sao có thể nói với Lý Định Quốc rằng Vân Chiêu là một mỹ thiếu niên phong độ cho được.
Mỗi lần dùng bút miêu tả văn chiêu, đáng thương cho học vấn thảm hại của hắn, văn bút chẳng ra sao, chỉ có thể chửi Vân Chiêu là lợn.
Trông Vân Chiêu giống con lợn.
Giọng Vân Chiêu như tiếng lợn kêuLá gan thì còn nhỏ hơn cả lợn ! Một con lợn ti tiện ! Viết cả đống những lời như thế thì hiển nhiên trong đầu người ta sẽ liên tưởng Vân Chiêu với lợn rồi, thêm vào trong truyền thuyết y là lợn rừng tinh chuyển thế, biết nói chuyện với lợn, Vân thị nhiều đời là thổ hào của huyện Lam Điền, chính là loại địa chủ béo ú vạn ác.
Thế là hình dạng một người chân ngắn tay ngắn không cổ đầu lợn được vẽ lên giấy, Ngả Năng Kỳ trông thấy liên tục dẫm đạp miệng ú ớ phát ra âm thành không ai hiểu ! Thế là hình ảnh của Vân Chiêu như con lợn khắc đầu trong lòng Lý Định Quốc, thậm chí còn được hắn vẽ lại, hết sức truyền thần ! Lý Định Quốc ngồi ở cổng thành bắc tới khi chập tối, nghe thấy ngoài thành có tiếng tù và mới từ từ đứng lên, đi nghênh đón đại quân của Trương Bỉnh Trung.
Khi Lý Định Quốc tới đại doanh trung quân, Tôn Khả Vọng liền ngay lập tức dùng tư thái của kẻ chiến thắng vênh váo vào thành Tương Dương, cứ như hắn hạ được thành vậy.
Thành Tương Dương đã hoàn toàn yên tĩnh rồi, bách tính trong thành chẳng còn mấy nữa, lần trước thành phá đã chết một đống, ai chạy được đã chạy cả, số ít còn lại bị nghĩa quân uy hiếp, run rẩy ra đường chào đón kẻ thống trị mới.
“ Nói vậy ngươi vẫn muốn tìm Vân Chiêu tính sổ?” Nhìn bách tính đứng hai bên đường hò reo chào đón mình tới, Trương Bỉnh Trung rất hài lòng, mặt mày hòa nhã hỏi Lý Định Quốc đi theo bên cạnh:“ Chuyện này đã thành sỉ nhục của hài nhi, không báo thù này, hài nhi không ăn ngon ngủ yên được.
”“ Nhưng chỉ cần phái người đi là đủ, ngươi là chủ tướng, không cần mạo hiểm.
”Lý Định Quốc dứt khoát nói:” Không lấy được mạng kẻ sỉ nhục mình, hài nhi còn làm tướng thế nào?”“ Nếu ngươi đã quyết thì giao binh mã bản bộ cho Tôn Khả Vọng thống lĩnh, đợi ngươi quay về, cha con ta uống rượu chuyện trò.
” Trương Bỉnh Trung vỗ vai hắn:Lý Định Quốc mừng lắm, tức thì xuống ngựa bái tạ nghĩa phụ.
“ Trước khi chặt đầu Vân Chiêu, hỏi thằng nhãi con láo xược đó vì sao đầu bản vương chỉ có giá 200 lượng bạc.
” Trương Quốc Trung nói xong thúc ngựa vào Tương vương phủ đã bị vây kín:Lý Định Quốc đứng đó nhìn lượng lớn nhân mã tiến vào Tương vương phủ, hắn không vào, cũng chẳng ai mời hắn vào, tới khi phó tướng Trương Quốc Phượng tới tìm, hắn mới chuẩn bị về quân doanh.
“ Tướng quân, quân doanh đã bị Tôn Khả Vọng tiếp nhận rồi, mạt tướng cũng bị người ta đuổi đi.
” Trương Quốc Trượng chỉ dẫn theo hai con ngựa, giọng khá ấm ức:“ Thân binh của ta đâu?”“ Tôn Khả Vọng cho rằng chuyện giết Vân Chiêu thì chỉ cần hai chúng ta là đủ.
”Lý Định Quốc không nói thêm câu nào thừa thãi:” Nếu vậy thì chúng ta đi thôi, lần này đi Vũ Quan đạo, hàng hóa chuẩn bị rồi chứ?”“ Rồi ạ, hoàng tửu và dưa muối, mỗi thứ hai nghìn cân, mạt tướng thuê ba tên hỏa kế, ba cỗ xe lừa, chuyện này rất dễ dàng.
”“ Thế thì lên đường luôn cho sớm.
”Trương Quốc Phượng lại dừng bước:” Tướng quân, chuyến này chúng ta đi, e rằng khi trở về không còn huynh đệ nữa rồi.
”Lý Định Quốc dẫn ngựa tiếp tục đi về phía trước, cười:” Quốc Phượng, ngươi sao còn chưa hiểu, nếu là huynh đệ của chúng ta thì khi nào cũng là huynh đệ của chúng ta, còn những kẻ không phải thì chúng ta cần bận tâm tới chúng làm cái gì? Loại người như thế khi nào cần sẽ tìm được ngày thôi, chỉ cần chúng ta có binh quyền, có tiền tài trong tay, loại huynh đệ đó sẽ tự động tìm tới.
”“ Còn đám lão huynh đệ theo chúng ta mấy năm qua, người thì chết, người thì trốn, số còn lại không còn đấu chí nữa, cũng không phù hợp nữa.
”“ Không phù hợp là sao ạ?” Trương Quốc Phượng không hiểu:“ Quốc Phượng, mấy năm qua ngươi không nhận thế hình thái chiến tranh đang thay đổi sao, mà cũng phải thay đổi, ta không còn muốn phải leo tường như khỉ khi công thành nữa, cũng không muốn bị người ta đổ đống nước phân vào mặt.
” Lý Định Quốc trầm ngâm: “ Ngả Năng Kỳ tuy thô lỗ nóng nảy, song chỉ huy tác chiến là hảo thủ, quân của hắn đã không thể công phá Vũ Quan, vậy thì quân của chúng ta cũng không thể, ta phái người sang hỏi bộ hạ của Ngả Năng Kỳ, hỏi họ tổn thất bao nhiêu, chém đầu được bao nhiêu, kết quả là người ta thẹn quá hóa giận, chuyện này nói lên điều gì?”Trương Quốc Phượng thấy khó tin: “ Ý tướng quân nói, Ngả Năng Kỳ không có một tấc công trạng nào dưới Vũ Quan?”“ Đúng là thế, hắn thậm chí còn không đùng quân bản bộ đánh Vũ Quan, chỉ xua đám lưu dân tới nạp mạng thử sức chiến đấu của quân Lam Điền, sau đó vội vàng thu quân chạy rồi.
Hắn là kẻ rất nhạy bén, đã nhận ra có cố đánh cũng không ý nghĩa gì.
”“ Ta nghe ngóng thương cổ qua lại huyện Lam Điền, họ khoe khoang nơi đó là tiên cảnh nhân gian, chúng ta phải tới xem, rốt cuộc tiên cảnh trông thế nào? “ Lý Định Quốc hết sức tò mò:“ Vân thị cũng là tặc khấu, cái loại tự xưng lợn rừng tinh hạ phàm mà cũng biết quản lý địa phương sao? “ Trương Quốc Trượng xem thường:- Có lẽ trong miệng đám thương cổ nói là nơi dễ lừa gạt bóc lột của bách tính.
“ Cứ xem rồi hẵng nói, biết đâu là chúng ta quá tàn bạo, bách tính sống quá khổ, có chỗ yên thân nên coi đó là thiên đường.
”“ Ha ha ha đúng vậy, đi nào, giết người trên thiên đường chắc hẳn sẽ thích lắm.
”.