MINH THIÊN HẠ


Dương thị vốn là gia tộc khá lớn ở thành Trường An, cũng là gia tộc truyền thống thư hương lâu đời, chỉ là đường quan vận lại không tốt cho lắm, mãi tới tận khi Dương Hùng xuất hiện, bắt đầu làm thư ký của Vân Chiêu từng bước vào hàng ngũ nguyên lão khai quốc giờ, tuổi chưa 40 chức cao quyền trọng, khả năng tương lai thành quốc tướng rất cao.Nhưng quan lộ hanh thông thì gia tộc đi xuống, vì luật Lam Điền rất nghiêm, quy củ với quan viên cao cấp càng khắt khe hơn, khiến gia tộc không thể vì thế mà hưởng, còn phải cực kỳ dè chừng, đây là điều khiến Dương thị canh cánh trong lòng.Bọn họ luôn tìm cách thoát khỏi hiện trạng này, thậm chí còn ngầm liên kết với các gia tộc khác, ý đồ sửa đổi một số quy củ qua đại hội đại biểu nhân dân, tới nay chưa có hiệu quả, vì chưa đạt được ưu thế tối đa, họ không tùy tiện phát động.Dương Châu nghe một tên thương nhân mà dám lên tiếng chất vấn mình, khinh bỉ xua tay:” Bằng vào loại gia nô như ngươi mà cũng dám nói chuyện trung thành với Dương thị ta à, đại ca ta Dương Hùng vì hoàng triều lập công lão hãn mã, chẳng qua Dương thị ta không muốn ra biển thôi, loại người như các ngươi tư cách gì túy ý nói ra nói vào.”Hòa chưởng quầy nghe thấy tên Dương Hùng, thái độ như chuyển biến rất nhiều, vái một cái thật sâu gọi hỏa kế: “ Té ra là người nhà của Dương Hùng đại nhân, lão phu mù mắt, mong công tử thứ tội, người đâu, mau đưa Dương công tử lên thuyền.”Dương Châu ngớ ra: “ Ta nói muốn lên thuyền bao giờ?”Hòa chưởng quầy vái cái nữa:” Tiểu lão nhi khi ở Hán Trung từng nghe lệnh dưới trướng Dương Hùng đại nhân, may nhờ Dương Hùng đại nhân đánh giá cao, cho nên mới tiến vào thương hành Vân thị.


Có ơn không báo sao phải là người, giờ phú quý lớn ngay ở trước mặt, lão phu sao có thể ngồi yên nhìn công tử để lỡ.”Dương Châu nghi hoặc: “ Ta chỉ phụng lệnh huynh trưởng, tới Quảng Châu mua hai vạn cân gia vị, sau đó về Quan Trung, còn phú quý gì đó không liên quan tới Dương thị ta.”Hòa chưởng quầy cười:” Có liên quan tới công tử.”Dương Châu chỉ bản thân:” Liên quan gì tới ta?”“ Dương thị chỉ có huynh trưởng công tử làm quan phải không?”“ Vậy thì sao, Dương thị chú trọng canh độc truyền gia.”“ Hai vạn này hẳn là do Dương đại nhân tích lũy cả đời.” Hòa chưởng quầy thở dài:” Công tử lên thuyền đi Nam Dương đi, bách tính Quan Trung cần cù, cả năm vất vả canh tác, nhưng thu nhập hữu hạn, dù đại tộc như Dương thị, hiện giờ chỉ là bậc trung thôi, khó mà trách được, cả nhà không được có quá 1000 mẫu đất, làm sao đủ duy trì gia tộc chứ.

Không có sản nghiệp gia tộc, tộc nhân sẽ rời đi, gia tộc xưa hưng thịnh nay không còn, công tử có biết vì sao không?”Nói trúng nỗi đau gia tộc, Dương Châu nghiến răng:” Bệ hạ thực thi cải cảnh ruộng đất là để thanh trừ thế gia.”Hòa chưởng quầy chỉ ra biển:” Ngoài biển không hạn chế đất đai.”Dương Châu cũng nhìn ra biển, ánh mắt dần trở nên nhiệt thành.“ Trên đảo hoang Nam Dương có hoa nở bốn mùa không rụng, có hoa quả ăn mãi không hết, có vô số gia vị, có gỗ đàn chặt không xuể, hoa màu gieo xuống đất, chẳng cần phải chăm sóc cũng chín.

Với năng lực Dương thị, vươn tay ra là có được, như thế con cháu Dương thị có thể toàn tâm toàn ý đọc sách, không cần vừa đọc sách vừa lo đồng áng nữa.”“ Dương Hùng đại nhân nay uy thế đã thành, thân ở vị trí cao, nhưng đem lại cho Dương thị được cái gì nào? Nhiều năm sau Dương đại nhân có lẽ cáo lão hoàn hương, thong dong đi giữa đồng ruộng, uống rượu chăn trâu, cao phong lượng tiết như cao sĩ, tiêu diêu tự tại như Đào Tiềm, nhưng Dương thị thì sao?”“ 2 vạn đồng bạc, mua được nghìn cân gia vị, mang tới Quan Trung bán đi, kiếm được hai nghìn đồng, đường đường Dương thị công tử, lăn lội vạn dặm xa xôi vì hai nghìn lượng bạc này hay sao?”“ Nếu 2 vạn lượng bạc này công tử giao phó lão phu, lão phu có thể giúp công tử thuê một chiếc thuyền, 10 thủy thủ, 20 nô lệ Nam Dương, thêm vào phó nhân của công tử.


Các vị chiếm cứ hòn đảo không người ở Nam Dương, khai thác lãnh địa Dương thị ở hải ngoại.

Khi đó công tử có thể xin tước vị rồi ....”Hơi thở của Dương Châu ngày một nặng nề: “ Ta có thể tin ngươi không?”Hòa chưởng quầy thở dài: “ Vừa rồi nếu lão phu muốn, khi công tử rời tiểu hiệu, có thể liên kết với người khác, dùng gia vị giả lừa 2 vạn của công tử, không để lại hậu họa gì.


Sở dĩ làm thế là vì báo ân!”“ Công tử, 2 vạn đồng bạc và tương lai của Dương thị, so sánh nổi sao?”Thế là Dương Châu ngồi chiếc thuyền cá 500 đảm ra biển.Hòa chưởng quầy không vui cũng chẳng buồn, vụ làm ăn 2 vạn đồng ngân tệ với ông ta mà nói chẳng là gì.Dù gì bệ hạ yêu cầu đưa những thiếu niên lang này ra biển tiến hành không tệ.Nếu tới Quảng Châu là nhân vật gian ngoan như Dương Hùng, hòa chưởng quầy nhất định không lắm lời làm gì, vì vô ích, nhưng nếu tới toàn loại công tử ca thế này, không gian thao tác quá lớn.Không biết Dương Hùng ở nhà nghe nói bào đệ của kiếm một hòn đảo lớn sẽ có tâm tình.Đảo không cần tiền mua.Ai tìm thấy trước là của người đó.Triều đình sẽ ghi chép tỉ mỉ.Thế nhưng lấy được đảo thì nhất định phải tiến hành khai phát, năm đầu tiên lên đảo bao nhiêu người, vậy năm sau phải tăng lên gấp đôi, năm thứ ba cũng vậy, năm thứ 10 phải có 2500 người mới được.Sau 10 năm cơ bản được tước vị nam tước, hòn đảo đó cũng hoàn toàn ở trong tay người khai phát.Nói cách khác một khi Dương Châu tìm được hải đảo không tệ thì hắn phải không ngừng khai phát hòn đảo này mười năm, mỗi năm lại có yêu cầu tỉ lệ khai phát, với năng lực một mình Dương Châu, căn bản không thể hoàn thành chuyện này.Dương thị cùng với Dương Hùng bị triệt để kéo ra biển là điều tất nhiên, nếu không công sức trước đó vứt đi hết, người khác chỉ nhảy lên cắm cái cọc là chiếm hết thành quả.Quảng Châu lạnh vài ngày, sau khi bị nắng chiếu hai ngày lại mau chóng biến thành mùa xuân.Hòa chưởng quầy cởi áo khoác dầy, thay áo cộc thoải mái, vẫn ngồi ở cái ghế trúc đó cầm ấm trả tử sa tu từng ngụm nhỏ.Ông ta không thích mùa đông của Quảng Châu, chỉ có không khí ấm áp bao bọc cơ thể mới khiến ông thoải mái.Một thanh y sĩ tử thong dong đi vào cửa hiệu.Tên này nhìn một cái biết ngay xuất thân từ thư viện Ngọc Sơn.Bởi vì sĩ tử khác không thể bình dị dễ gần nói chuyện với hỏa kế như thế, tên này ngồi ở cái quầy không cao, trông như một tên lưu manh, nhưng lời nói ra lại khiến người ta thoải mái, khiến hành vi của hắn chẳng vô lại tí nào, giống người thân trò chuyện với nhau ...Tuổi không nhiều, cùng lắm chỉ mười lăm, mặt mày rất thanh tú, đôi mắt linh động, chỉ thoáng chốc biến hỏa kế thành người hầu của hắn.Khi một cước phu mặt rỗ chân đất gánh sọt trúc đi qua bên người, Hòa chưởng quầy nhíu mày, nỗ lực nhớ lại mặt Từ Ngũ Tưởng, để tìm điểm giống chàng trai trẻ này, quả thực thấy vài nét tương tự, lớn tiếng nói:” Mua gia vị xong thì xéo về Ngọc Sơn đi, ngươi chưa tốt nghiệp phải không?”Từ Thiên Ân đang nỗ lực thu thập tin tức từ hỏa kế quay đầu lại:” Nhận ra rồi sao?”Hòa chưởng quầy phất cánh tay không cầm ấm trà:” Nếu bỏ đi nốt rõ trên mặt cha ngươi thì giống nhau đấy.”Từ Thiên Ân cười hì hì:” Bái kiến bá bá, người nói ra được điểm này thì gọi là bá bá chắc chắn không sai.”Hòa chưởng quầy không khách khí gì cả, đuổi thẳng thừng: “ Nơi này là cạm bẫy, mua gia vị xong thì về Ngọc Sơn đi, nếu thích sản vật Quảng Châu thì bảo hỏa kế dẫn đi loanh quanh, thưởng thức cá nơi đây, mua cho mẫu thân, đệ đệ, muội muội ngươi ít quà như thế mới không uổng chuyến đi này.”.


Bình luận

Truyện đang đọc