MINH THIÊN HẠ


Từ khi có Hàn Lăng Sơn và Đoàn Quốc Nhân quay về, Vân Chiêu lập tức giảm bớt áp lực rất nhiều, y chẳng cần phải làm việc ngày đêm nữa như xưa nữa.

Nhất là khi Vân Chiêu, Tiền Thiểu Thiểu, Hàn Lăng Sơn, Đoàn Quốc Nhân, Giải Trại cùng làm việc, hiệu suất tăng mạnh, mệnh lệnh càng thêm có tính định hướng.

Văn thư dùng ấn giám của năm người họ liền thành quyết định cuối cùng.

“ Sau này quyền hạn phê duyệt văn thư lấy một trong năm chúng ta phê duyệt là lần cuối, hai người liên danh là tái xác nhận, ba người thừa nhận là hình thành quyết định.

” Vân Chiêu sau khi phê duyệt xong văn thư cuối cùng, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời còn sáng, hài lòng nói:Đoàn Quốc Nhân đặt bút xuống: “ Thế cũng được, song quy định này còn chưa hoàn chỉnh, ti chức cho rằng, ba người đồng ý trở lên có thể hình thành quyết định, nhưng phải có huyện tôn trong đó, nếu không chưa tính là quyết định cuối cùng.

”“ Nếu như trong năm người có bốn người tán đồng, huyện tôn không tán đồng, vậy thì nên mở đại hội mở rộng, lựa chọn ý kiến số đông.

”Tiền Thiểu Thiểu không đồng ý: “ Không được, huyện tôn phải có quyền phủ quyết, nếu không sẽ tạo kẽ hở bị kẻ mang dã tâm lợi dụng.

”Hàn Lăng Sơn gật đầu: “ Vì ổn định, ta đồng ý với Tiền Thiểu Thiểu, huyện tôn phải có quyền phủ quyết cao n hất.

”Giải Trại mỉm cười, bốn người họ có thể ngồi đây xử lý chuyện tối cao ở huyện Lam Điền, bản thân nó có ý bề tôi chiếm quân quyền, nếu ở triều đình Đại Minh, bọn họ đã bị chém ngang lưng rồi, ân uy đều là do trên ban xuống mà.


Người khác chỉ sợ mất quyền lực, còn Vân Chiêu không ngừng tăng cường quyền lực cho phía dưới, để bọn họ thêm khả năng tự quyết, đó là chuyện chỉ Nghiêu Thuấn mới làm, song dù thế, bước tiến không thể quá lớn: “ Ti chức cũng cho rằng huyện tôn có quyền phủ quyết tối cao.

”Vân Chiêu rất hài lòng với phản ứng của bốn người bọn họ, đây là một bước nhỏ trong kế hoạch lớn của y thôi: “ Vậy soạn thảo văn thư công bố đi.

”Dù thế nào lần phân quyền này với Vân Chiêu mà nói đây là một thử nghiệm lớn gan.

Một người dù có trí tuệ tới đâu cũng phạm sai lầm, đó là điều chắc chắn, nhất là khi mỗi ngày y phải phê duyệt lượng lớn văn thư, như thế khả năng sai sót càng cao.

Người khác sở dĩ không phản đối quyết sách của y là vì niệm tình y vất vả hoặc cố chấp tin rằng y sẽ không sai lầm được.

Nhưng chuyện đó là không thể nào.

Vân Chiêu tự biết mình chẳng thần, cũng chẳng phải thánh, đôi khi giải quyết chuyện trong nhà còn không khiến cả Tiền Đa Đa, Phùng Anh hài lòng, làm sao có thể làm cho mấy trăm vạn người Quan Trung hài lòng.

Vậy nên y triệu tập bốn người kia cùng tới đại thư phòng làm việc để xem hiệu quả, sau khi thu được hiệu quả tốt liền đề xuất ra quyết sách phân quyền, xem những người được y gửi gắm trọng trách sẽ có phản ứng gì.

Kết quả thu được rất tốt.

Tiền Thiểu Thiểu tất nhiên là ủng hộ y vô điều kiện, Giải Trại làm việc rất có phương pháp, Hàn Lăng Sơn hiểu rõ vị trí của mình, chỉ có Đoàn Quốc Nhân thì thực sự cho rằng Vân Chiêu là người lòng dạ rộng lớn tới mức không để ý tới quyền lực.

Không có gì để nói, phản ứng này rất phù hợp với bản tính của họ.

Cho nên Vân Chiêu yên tâm phân quyền.

Mùa xuân năm nay thư viện Ngọc Sơn có một nhóm trẻ nhỏ được đưa tới hạ viện của thư viện ở trấn Ninh Hạ.

Đám trẻ con này sẽ rời khỏi cha mẹ, ở đó trải qua 8 năm học dài, sau đó mới được quay về thư viện Ngọc Sơn để học những học vấn cao cấp nhất.

Đương nhiên trong 8 năm này, đám trẻ con có thể gửi thư qua lại với gia đình, cho phép thân quyến tới thăm, nhưng giao tiếp với gia đình ở mức độ đó không thể ảnh hưởng tới sự trưởng thành của trẻ nhỏ, tránh trường hợp đáng tiếc như Dương Hùng.

Cách giáo dục của thư viện Ngọc Sơn với đám quê mùa Đại Minh mà nói đã đi trước thời đại tới 400 năm.

Những đứa bé đó mang trên người kỳ vọng lớn nhất của Vân Chiêu, y hi vọng những đứa bé đó sau tám năm sẽ càng trở nên giống mình.


Sự cô độc tâm tưởng của y không cách nào tỏ cùng ai, cho nên Vân Chiêu rất muốn đào tạo ra những có chung suy nghĩ với mình.

Nếu tất cả thuận lợi, 30 năm sau những đứa bé này sẽ là thế hệ quản lý mới của Đại Minh.

Tiễn chúng được xe ngựa đưa đi, nghe tiếng ca vui tươi của con chim non ấy, Vân Chiêu cảm khái nhiều lắm.

Cùng lúc ấy Hàn Lăng Sơn cũng tiễn một nhóm mật điệp mới tới cương vị của mình, chỉ là hắn có cảm khái mà còn bi thương.

“ Huyện tôn, chúng ta đã có được Triều Châu từ tay Trịnh Chi Báo, vậy có nên tổ chức hạm đội ven biển của chúng ta rồi không?” Sau một ngày công tác bận rộn, Hàn Lăng Sơn rốt cuộc cũng nhắc tới chuyện tổ kiến hạm đội:“ Ta đã xem báo cáo của Thi Lang, về cơ bản ta không có quá nhiều ý kiến về người này, nhưng ngươi cũng biết, một khi thành lập hạm hội, hạm đội ra biển sẽ thành cá thế độc lập.

Điều đó khiến độ trung thành của thủ lĩnh hạm đội phải cực cao, ngươi đảm bảo lòng trung thành của hắn thế nào?”Hàn Lăng Sơn thở dài:” Thứ đó không cách nào đảm bảo được, ngay cả người do chúng ta bồi dưỡng ra như Đỗ Chí Phong cũng có thể phản bội, ti chức thực sự hết cách.

Nếu phân phối một phó thủ để giám thị hắn, như thế quyền lực phó thủ sẽ vượt quá thủ lĩnh, có khác gì hoàng đế Đại Minh phái thái giám giám quân.

”“ Cả nhà Thi Lang bị Trịnh thị giết sạch, nghe nói chi phụ cũng chẳng còn, giờ hắn một thân một mình, không vướng bận chẳng thể nào đảm bảo được.

”Lời này vừa vặn bị Tiền Đa Đa tới đưa cơm nghe thấy, nàng đặt hộp cớm xuống, vừa xếp thức ăn ra bàn vừa nói:” Nếu cả nhà Thi Lang bị giết rồi, như thế truyền thừa gia tộc sẽ thành mối bận tâm lớn của hắn, chúng ta cần giúp hắn thành lập gia thất.

Nhà chúng ta có vài khuê nữ chưa gả, gả một đứa cho Thi Lang, đợi chúng có con thì hạm đội của chúng ta cũng chuẩn bị xong.

”“ Chuyện này ! ” Hàn Lăng Sơn nghe vậy rất muốn nói đỡ cho Thi Lang vài câu, hắn rất coi trọng tên này, nhưng bắt gặp ánh mắt tựa cười tự không của Tiền Đa Đa, hắn lập tức ngậm miệng lại:Chuyện này đành có lỗi với Thi Lang thôi.

Vì trừ ánh mắt của Tiền Đa Đa, hắn đọc được một hàm ý rất khủng khiếp, Thi Lang không cưới thì ngươi phải cưới.


Quan hệ giữa Hàn Lăng Sơn và Vân Chiêu giống huynh đệ hơn cấp trên và cấp dưới, nhưng đối diện với Tiền Đa Đa, hắn cảm giác hai người giống chủ phó.

Khi Tiền Đa Đa vào thư viện Ngọc Sơn, nàng như con thiên nga trắng diễm lệ, còn đám trẻ con được Vân Chiêu mua về bọn họ trước mặt nàng thậm chí chẳng bằng cóc ghẻ.

Nếu con thiên nga đó cao cao tại thượng coi thường đám trẻ con bọn họ đã đành, bọn họ tránh xa là được.

Nhưng con thiên nga ấy lại vô cùng thân thiết, thi thoảng lấy được món ngon trong nội trạch, cho dù mỗi người chỉ được chia một ít bằng móng tay thôi, Tiền Đa Đa vẫn kiên trì chia cho tất cả.

Còn về phần giúp họ vá quần áo rách thì nàng càng làm vô số lần.

Tiền Đa Đa chỉ sai bảo chúng làm việc nho nhỏ, không đáng kể, kéo hộ nàng gầu nước, hái cho nàng ít rau, về nhà lấy cho nàng kim chỉ, ai có thể từ chối yêu cầu đó, thậm chí tranh nhau làm.

Cho tới khi bọn họ lớn lên rồi mới phát hiện ra, bản thân cũng đã hình thành ý thức phục tùng Tiền Đa Đa.

Không có đứa bé nào có chút tiền đồ là chưa từng ảo tưởng cùng Tiền Đa Đa phát sinh câu chuyện ái tình đẹp đẽ, nhưng những đứa bé đáng thương đó đều thành người tổn thương vì tình, chẳng ai ngoại lệ.

.


Bình luận

Truyện đang đọc