MINH THIÊN HẠ


Tiền Đa Đa ôm một cái chậu không nhỏ trong lòng, bên trong toàn là nho mới hái.Hình như nguyên nhân là ai đó nói với nàng là ăn nhiều nho thì trẻ con sinh ra mắt sẽ rất đẹp, như quả nho vậy, thế là Tiền Đa Đa liền thích ăn nho, ăn rất nhiều.Đúng là mù quáng, nhưng vì con có thêm một ưu điểm, chẳng người mẹ nào ngại khổ công, huống hồ nho rất ngon nữa.Chỉ mỗi tội ăn nho rất phiền, chẳng những phải bóc vỏ, còn phải nhả hạt, không thể cho tọt vào mồm cứ thế nhai nuốt thưởng thức.Cho nên Tiền Đa Đa ăn một quả nhổ một lần, chẳng bao lâu dưới chân nàng đã có một đống vỏ với hột nho rồi, trước lúc kết hôn thì nàng ăn nho bóc vỏ từng chút một, ăn rất ưu nhã, hạt nhả ra để riêng ra đ ĩa, khi ấy nhìn nàng ăn thôi cũng là một hưởng thụ.Giờ nàng lừa được một con heo ngốc rồi, không cần giữ ý nữa cứ vừa ăn vừa phun hạt phun vỏ phì phì.Mà đâu chỉ có nàng, còn cả hai bà đỡ siêu cấp cũng tham dự.Tiền Đa Đa là đại sư tỷ thư viện Ngọc Sơn, 500 đứa bé thuộc ba khóa đầu, không đứa nào là không thích nàng, lúc này thân thiết trò chuyện với Vương Tú và Cung Ngọc Như, trong điểm là vấn đề hôn phối của bọn họ.Đám học sinh thư viện ba khóa đầu ở chuyện hôn nhân đại sự chẳng thuận lợi chút nào hết.Nam tử còn đỡ, dù sao có tài học, có thân phận, có địa vị, xấu xí một chút, kiếm một lão bà xinh đẹp không phải quá khó.Nữ tử thì xui xẻo lớn, các nàng trình độ quá cao, không chịu nổi nam tử tầm thường, còn bảo các nàng gả cho nông phu, thà chết còn hơn.Muốn kiếm người thích hợp trong thư viện thì khó hơn lên trời, đám nam tử thư viện sớm truyền khẩu quyết cho nhau, một không cưới đồng song, hai không cưới Vân thị nữ.Bởi vậy hôn sự của Vương Tú, Cung Ngọc Như còn gian nan hơn đám muội tử của Vân Chiêu.“ Bỏ tiền kiếm nam nhân đẹp đẽ, sinh đứa con, sau đó đuổi nam nhân đó đi, sư tỷ thấy sao?” Vương Tú sớm tuyệt vọng với nam tử thiên hạ rồi, nghĩ ra một thủ đoạn cực đoan:Tiền Đa Đa vuốt mái tóc có chút sơ xác của Vương Tú, thở dài thương hại :” Cũng có thể xem là cách hay, có điều không chỉ cần bề ngoài, còn cần thông minh nữa, nếu không tương lai ảnh hưởng tới con cái.”“ Cũng không phải là khó tìm, vấn đề là tiền ít hay nhiều mà thôi.” Vương Tú rất tự tin, như đám văn nhân cũ chẳng hạn, loại người đó nhiều lắm, kiếm một tên không khó:Cung Ngọc Như cũng nói: “ Ta thấy được đấy, chúng ta làm bà đỡ, nhận nuôi một đứa bé không khó, song ta vẫn muốn con của mình.

Ta thấy còn có cách khác ....!Không cần tiếp xúc với đám nam nhân thối vẫn có thể sinh con ....Ba nữ nhân châu đầu ghé tai thì thầm với nhau một hồi, Vương Tú nghe Cung Ngọc Như nói ra, có vẻ kích động lắm.Tiền Đa Đa mắt mở tròn như hạch đào, lần đầu nàng nghe biện pháp đó:” Có được không vậy?”Vương Tú gật đầu nói chắc nịch:” Bọn muội làm nghề này, cho nên loại chuyện đó đâu phải bí mật gì, cách Ngọc Như nói được đấy, đợi sư tỷ sinh nở xong, bọn muội đi nhờ người Mật điệp ti tìm hộ người thích hợp.”“ Không phải hai đứa có ý đồ với Thiểu Thiểu chứ?” Tiền Đa Đa thấy đệ đệ mình thỏa mãn mọi tiêu chuẩn hai nha đầu này đang tìm kiếm:“ Không đâu, muội tìm một tên tội tù thông minh nhất, tốt nhất là loại sắp bị chặt đầu, vậy là hết mọi hậu họa.”Vân Chiêu vừa đi vào, ba nữ nhân lập tức dừng câu chuyện.Sau khi hỏi thăm tình trạng của thai nhi, biết hết thảy mọi thứ đều bình thường, Vân Chiêu đặt tay lên bụng Tiền Đa Đa cảm thụ sinh mệnh đứa bé tựa hồ vô cùng mạnh mẽ thì yên tâm.Vương Tú đứng dậy nói:” Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ đợi sư tỷ trở dạ.”Vân Chiêu nghĩ một lúc nói:” Vốn ta không nên yêu cầu không được phép có sơ xảy gì, sinh nở là chuyện đầy bất trắc, vẫn phải nói, cả hai tốt nhất lấy hết bản lĩnh ra đấy.”Cung Ngọc Như cũng nói:” Tới giờ hết thảy đều thuận lợi, sư tỷ lại từng sinh con, sẽ không khó khăn gì.”Vân Chiêu lại bảo Tiền Đa Đa:” Nàng đừng ngang ngạnh, phải nghe lời đám Vương Tú.Lúc này Tiền Đa Đa còn đang nóng lòng muốn cùng Vương Tú tham khảo vấn đề nam nhân không tiện tham gia, bực mình phẩy tay đuổi trượng phu ra ngoài, kéo hai người kia ngồi xuống tiếp tục câu chuyện.”Thấy Vương Tú và Cung Ngọc Như cứ nhìn theo bóng lưng Vân Chiêu, nàng đánh một người một cái:” Nghĩ cái gì đấy hả? Đừng có mà mơ!”Hôm nay là ngày vận hành máy thủy lực của thư viện, Vân Chiêu tất nhiên là muốn đi xem thử.Đây là một nghiên cứu vô cùng quan trọng của viện nghiên cứu vũ khí Lam Điền, theo như suy nghĩ của Vân Chiêu, nếu máy thủy lực thành công, máy tiện thủy lực của thư viện sẽ có nguồn động lực ổn định.Dưới mệnh lệnh của Vân Chiêu, thương đội Lam Điền đã tới phủ Giang Tây tìm được, ô khoáng thạch (Wolframite), mang về rất nhiều, thí nghiệm luyện ô khoáng thạch đang tiến hành.Giờ một đám ngốc đang ý đồ cho ô khoáng vào lò cao chuẩn bị luyện.Vân Chiêu không cho rằng bọn họ không thể luyện ô kháng thành ô (w) được, vì y biết nhiệt độ nóng chảy của ô.Cho dù núng cháy luôn cả lò cũng đừng học lấy được kim loại ô này.Vậy mà có tên ngô xuẩn phát ra lời thề, phải hỏa giải được khó khăn này.Theo Vân Chiêu biết thì ô (w) là kim loại đặc thù xưa nay chỉ dùng thêm vào trong kim loại khác, chưa bao giờ nghe nói ai mang ô (w) ra dùng riêng.Dù sao thì mấy tên ngu xuẩn trong viện nghiên cứu cũng không đến mức làm Vân Chiêu tuyệt vọng, vì tên ngốc đó không định nhảy vào lò quyên mình hi vọng luyện ra cái gì đó.Nhìn thấy máy thủy lực, Vân Chiêu liền vui mừng.Dòng nước chảy siết theo kênh nước vòng cung đổ xuống, cuối cùng đổ vào cái mang đá giống vỏ ốc, cái vỏ ốc này rỗng ruột, bên trên lắp bánh xe, nước chảy xiết làm bánh xe gắn cánh quạt xoay tròn.Bánh xe xoay rất nhanh kéo theo bánh đà lớn, tốc độ bánh đà kinh người, quay rầm rầm.Các công tượng lại dùng tới sáu tấm dây da trâu đặc chế, nối bánh đà lớn với bánh đà nhỏ, thế là bánh đà nhỏ xoay càng nhanh.Phần đầu máy tiện bắt đầu chuyển động uỳnh uỳnh, tốc độ mặc dù được các công tượng cố ý giảm bớt, động lực ổn định hơn rất nhiều, dao tiện từng chút từng chút một gọn vỏ sắt sần xùi thành phẳng lỳ.Vấn đề lớn nhất của của hỏa pháo và hỏa thương của huyện Lam Điền là khe hở, đạn và nòng súng, nòng pháo không khít hoàn toàn, khiến thuốc súng bị giảm bớt uy lực, không thể truyền đủ năng lượng cho đạn và đạn pháo.Nếu cái máy tiện này hoàn thiện, bọn họ sẽ khắc phục được nhược điểm đó, đạn b ắn ra không những sức mạnh mà độ chuẩn xác cũng tăng lên rất nhiều.Vân Chiêu tin, một khi làm ra được máy tiện thì sau này sẽ làm ra được máy bào, máy mài nhẵn ...!Y thấy mình còn trẻ, sớm muộn cũng nhìn thấy ngày đó.Người ta dễ dàng nhìn thấy quân Lam Điền tung hoành vô địch thiên hạ, thấy huyện Lam Điền giàu có, nhưng họ không nhìn thấy Vân Chiêu đã bỏ bao nhiêu tiền tài, tâm lực vào đủ các ý tưởng hoang đường điên rồ.Vì được quan tâm, vì được đầu tư, vì thế mà huyện Lam Điền có hình thức ban đầu của công nghiệp ấu trĩ.“ Cấp thêm 10 vạn lượng bạc nghiên cứu máy thủy lực, cứ lấy từ kho riêng của ta.”Đối diện với công tượng và nhân viên nghiên cứu đang phát cuồng vì thử nghiệm thành công, Vân Chiêu quyết định tăng cường đầu tư.Cũng là để cổ vũ họ động não thêm, mang tới cho ý thêm bất ngờ mới.Vân Chiêu không biết ở Châu Âu xa xôi đã phát triển tới trình độ này chưa, y chẳng kỳ vọng vượt qua Châu Âu, chỉ hi vọng đừng để họ bỏ lại phía sau, tụt lại cũng đừng quá xa.Q3 - Chương 251: : Tình cảm nhiễu loạn.


(1)Khi Vân Chiêu về tới nhà thì Tiền Đa Đa đang ăn uống tưng bừng, chẳng thấy có vẻ gì là sắp sinh, Vương Tú và Cung Ngọc Như đều khẳng định, phải ba ngày nữa mới có động tĩnh.Tiền Đa Đa quấn lấy Vân Chiêu muốn y phải ở bên mình, Vương Tú và Cung Ngọc Như đều nghiêm mặt cảnh cáo Vân Chiêu không được có ý đồ xấu, nói "nhớ kỹ" tới bốn lần.Nghe hai nữ nhân não tàn đó nói, Vân Chiêu rất muốn ném cả hai ra ngoài, chẳng lẽ mình không đáng tin như thế.“ Phu quân, mau lên, mau lên.” Tiền Đa Đa thấy Vương Tú, Cung Ngọc Như đi rồi, nóng lòng vỗ giường gọi Vân Chiêu tới:Vân Chiêu khó xử, hắn vừa hứa hẹn với hai nha đầu kia xong:” Cái đó ...!không hay đâu”“ Ai muốn cái đó, thiếp có chuyện muốn nói với chàng.” Tiền Đa Đa trợn mắt lên:Vân Chiêu đi rót một bát nước trước, thúc giục nữ nhân sau khi mang thai liền trở nên lôi thôi này xúc miệng, sau đó mới ngồi xuống giường:” Giờ thì có gì nói đi.”Tiền Đa Đa đổi tư thế thật là thoải mái dựa vào lòng Vân Chiêu sau đó phát ra tràng cười khiến người ta phát hãi: “ Phu quân có biết hôm nay thiếp nghe thấy chuyện gì không?”Vân Chiêu cười theo: “ Nếu là chuyện vui thì nói, nếu không phải là chuyện vui thì đừng nói.”“ Phu quân, phu quân, nghe thiếp nói này, Vương Tú và Cung Ngọc Như chuẩn bị tự sinh con tự nuôi đấy.


“ Tiền Đa Đa nói với giọng vô cùng kịch tính:“ Có gì lạ, chuyện này không phải chỉ hai đứa nghĩ ra.”“ Phu quân à, chàng không biết họ định tìm tử tù, không để nam nhân kia được lợi vẫn có con.”Vân Chiêu giật mình thật, dù cả thời đại cởi mở hơn sau này thì đây là chuyện điên rồ mà, chỉ biết vỗ trán:” Hai nữ nhân này sắp thành bi3n thái rồi, chỉ có bọ ngựa cái mới ăn bọ ngựa đực sau khi xong việc, con người không nên làm thế.”Tiền Đa Đa thở dài:” Bọn họ cũng đáng thương, cao không với được thấp lại xem thường, khó mà an bài gia đình.

Giờ không sao, lúc tuổi sức yếu thì thế nào, không con không cháu cô độc lắm.”“ Ài, đâu phải khó đến thế, nói cho cùng là vấn đề của bản thân chúng, thực sự cho rằng mình học được một chút kiến thức thì cao hơn người khác một bậc sao? Phiền não là do chúng tự chuốc lấy, đâu phải không có nữ học tử thư viện gả cho nông phu, giờ người ta sinh hai đứa con, ở nhà đường đường làm chủ gia đình, trượng phu hầu hạ như tổ tông, sống sảng khoái biết bao.”Mặc dù hai nữ nhân đó đầu óc rõ ràng có vấn đề, nhưng mà chuyên môn thì không ai chất vấn được.Ba ngày sau, rốt cuộc Tiền Đa Đa cũng sinh rồi.Lần này rất nhanh, không khiến người ta lo lắng giống như lần sinh Vân Hiển, chỉ là bụng nàng to như thế, sinh con ra lại rất nhỏ, chỉ được năm cân tư.Là một nữ hài.Vân Nương không được vui lắm, Vân Chiêu như được chí bảo.Tiền Đa Đa cũng không vui, thấy Vân Chiêu nhìn con với ánh mắt như sắp tan chảy mới dần trở nên vui vẻ:” Phu quân, đặt tên cho con đi.”Vân Chiêu gặp khó rồi, y đã nghĩ mười mấy cái tên, chẳng cái nào được Tiền Đa Đa vừa ý, lúc này đang đầu óc hưng phấn như thế, làm sao nghĩ ra được, đành giác lại.Đại thiên kim của Vân thị giáng thế, với huyện Lam Điền mà nói là chuyện mừng lớn.Người tới chúc mừng rộn ràng nhốn nháo, làm Vân Chiêu đang bế khuê nữ rất bực mình, may có lao lực khỏe mạnh như Phùng Anh, cho nên mọi chuyện đâu vào đó.Người khác ý có thể tránh, không cách nào tránh được Trưởng công chúa Chu Mỹ Sác .Đó là một tiểu cô nương vóc người gầy gò nhỏ nhắn, mặc bộ cung trang quá rộng làm nàng càng thêm nhỏ, gương mặt non nớt rõ ràng có chút sợ hãi song vẫn cố gắng giữ uy nghi của công chúa hoàng gia.Chỉ là tiểu nha đầu mười ba tuổi, lấy đâu ra uy nghi, ngay cả Sùng Trinh lúc này còn chẳng có cái đó nữa là.Lúc này xung quanh có rất nhiều người, đa phần thái độ thiếu thiện cảm, không ai tới tới gần nàng, đứng đó xem chừng đợi xem trò hay.Vân Chiêu nhìn Trưởng công chúa một cái, thấy tay chân nàng hơi run rẩy, khóe mắt đang tích nước, thực sự khiến người ta thấy mà thương, liền chủ độn đi nhanh tới một bước thi lễ quân thần:” Thần Lam Điền huyện tri huyện Vân Chiêu bái kiến công chúa điện hạ.”Trưởng công chúa giật mình quay sang, bởi vì nàng cứ nghĩ rằng cái tên cao lớn đầu trọc râu quai nón, mặt mày hung tợn đứng bên cửa kia là Vân Chiêu, ai ngờ lại là một sĩ tử trẻ hiền hòa ưa nhìn như thế.Dù vậy Trưởng công chúa mất một lúc mới hoàn hồn lên tiếng:” Ái khanh miễn lễ.”Vân Chiêu đứng thẳng lên, hết sức khiêm nhường:” Quan Trung nghèo khó, không được phồn hoa bằng kinh thành, nếu có chỗ nào chiêu đãi không ổn, xin công chúa tha thứ.”Bàn tay nhỏ nắm chặt trong ống tay áo của Chu Mỹ Sác thả lỏng, thần thái tự nhiên hơn nhiều:” Đại hồng lư chiêu đãi rất tốt, huyện Lam Điền sơn thủy hữu tình ngắm không biết chán, chỉ là huyện tôn bận rộn quá, hôm nay ta mới được gặp.”Vân Chiêu cười ha hả:” Thần châm trễ rồi, đáng tội chết, đáng tội chết.”Phùng Anh rất biết ý, tới giải vây cho trượng phu, mời Trưởng công chúa vào nội trạch.Vân Dương tới thăm tiểu chất nữ, thấy công chúa đi rồi, vênh váo nói với Vân Chiêu:” Nha đầu đó nhầm ta với ngươi đấy, ta trợn mắt một cái suýt khóc luôn.”Thì ra tại tên khốn này, Vân Chiêu trợn mắt mắng:” Ngươi làm chuyện hay ho quá nhỉ, chỉ là một tiểu nha đầu thôi mà, ngươi chấp làm gì chứ.”Vân Dương hiển nhiên không phải loại thương hoa tiếc ngọc:” Hừ, trưởng công chúa? Nha đầu đó mà xứng à, chẳng có gì đặc biệt hết, danh xưng phải là của tiểu chất nữ mới sinh của ta mới đúng.”Vân Chiêu cũng không thèm chấp tên này luôn, cùng mấy nam khách thân thiết ra hoa sảnh uống rượu.Mọi người vừa mới ngồi xuống, Vân Dương đã nóng lòng nói:” Lôi Hằng tiến quân Tương Dương, vậy thì ta cũng tiến quân Lạc Dương chứ?”Tiền Thiểu Thiểu bĩu môi:” Lý Hồng Cơ coi Lạc Dương còn hơn mạng, làm sao chịu từ bỏ, nếu ngươi tiến quân tới Lạc Dương, thế nào cũng xảy ra một trận đại chiến.


Không phải là chúng ta sợ chiến đấu với Lý Hồng Cơ, nhưng kế hoạch đại thanh trừng của chúng ta sẽ hỏng mất.”Hàn Lăng Sơn cũng nói:” Đợi Lý Hồng Cơ lấy Khai Phong rồi chúng ta tiến quân thu phục Lạc Dương cũng không muộn.”Đoàn Quốc Nhân xua tay:” Trước kia huyện tôn đã nói, ngày nào hoàng đế vấn còn, quân ta không xuất quan, lúc này xuất binh Lạc Dương chưa phải ý hay, lại còn làm hỏng thanh danh huyện tôn.”Vân Dương tức giận quay sang Vân Chiêu chất vấn:” Nếu Sùng Trinh sống tới năm 80 tuổi thì chúng ta đợi cả đời à?”Vân Chiêu bình thản nói:” Không lâu nữa đâu, thực lực của chúng ta bây giờ vẫn còn mỏng, dàn trải quân quá nhiều không tốt đâu, đợi thêm hai ba năm có là gì?”Hàn Lăng Sơn tò mò:” Ý huyện tôn là hoàng đế tối đa chỉ còn sống được ba năm? Khó lắm, theo tin báo, sức khỏe hắn rất tốt.

““ Chẳng liên quan gì tới sức khỏe, cái đó phải xem Lý Hồng Cơ có chịu vào kinh thành không đã, không tin chúng ta cược đi.”Mọi người thông thường không bình luận với mấy lời thầy bói của Vân Chiêu, bọn họ đã có nhiều kinh nghiệm thua thiệt trước đó rồi.Chỉ là chuyện này dù thế nào cũng thấy quái dị, mơ hồ, thứ không kiểm soát được thì người ta không yên tâm.Vân Dương cười ha hả đổi cách nói:” Ha ha ha, tiểu chất nữ của ta ra đời rồi, nó phải có một mảnh đất phong ra dáng chút, đó là trách nhiệm của người làm bá bá như ta, các ngươi góp ý cho ta xem, mảnh đất nào tốt để ta còn đi lấy.”Vân Chiêu liếc nhìn hắn:” Đất phong của Vân thị là thành Ngọc Sơn, ta từng nói lời này lâu rồi, sau này con cháu Vân thị không có đất phong nữa, ngươi nhớ kỹ cho ta.


Dù là thành Ngọc Sơn, Vân thị chỉ có quyền quản lý, không có quyền sở hữu.”Vân Dương lấy trong người ra một củ khoai lang, quay lưng về phía Vân Chiêu ăn khoai, thể hiện sự bất mãn của mình..


Bình luận

Truyện đang đọc