MINH THIÊN HẠ


Ăn cơm xong Vân Chiêu tản bộ cùng Phùng Anh và Tiền Đa Đa, ba người men theo con đường trải đá ở hậu hoa viên.Phùng Anh vẫn vướng bận chuyện trong bữa cơm:” Bách tính ở Thạch Trụ quá khổ, nam tử vì chinh chiến liên miên mà thương vong nặng nề, mười hai mười ba tuổi thôi đã phải ra trận, nữ tử kiếm cái ăn từ cả khe đá, quanh năm suốt tháng làm lụng cũng chẳng no bụng.

Lão tổ tông chinh chiến vì giang sơn Đại Minh, nhưng lại mắc nợ bách tính Thạch Trụ.”“ Thiếp không để ý phu quân nhòm ngó đất Thục, cho dù có đối phó với lão tổ tông, vì thiếp biết phu quân nào thành người thống trị nơi đó, cuộc sống bách tính sẽ nhanh chóng tốt hơn.


Bách tính nơi đó bớt cái ăn trong miệng nuôi thiếp, thiếp muốn báo đáp họ một cuộc sống no đủ.”Vân Chiêu ôm Phùng Anh vào khe khẽ vỗ lưng an ủi:” Đừng thương tâm, mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp hơn.”Tiền Đa Đa lần này không ghen, nàng cũng dựa người vào Vân Chiêu, ngẩng đầu nhìn chim én bay loạn xạ ở hậu hoa viên tới xuất thần.Trương Bỉnh Trung thèm khát đất Thục giàu có đã lâu, một lần thất bại, hai lần thất bại, ba lần thất bại vẫn không làm hắn sờn lòng.Còn lần này Trương Bỉnh Trung lại vào Xuyên là do mưu kế của Dương Tự Xương.Do trong quân Trương Bỉnh Trung nhiều lừa ngựa, mỗi lần chiến đấu chúng chạy lung tung khó ngăn nổi, vì thế Dương Tự Xương nghĩ ra cách hay, đuổi Trương Bỉnh Trung vào Xuyên, muốn dùng địa hình phức tạp trong Xuyên hạn chế kỵ binh Trương Bỉnh Trung, định dùng kế bắt ba ba trong giọ.Đây là kế hay, nhưng tiền đề phải là quân Minh trong đất Thục phải đánh tan được quân Trương Bình Trung, hoặc bắt sống được hắn trước kia hắn phá nát đất Thục thì chuyện này mới có ý nghĩa.Nếu không thảm kịch Kiến Nô vào Sơn Đông sẽ tái diễn.Nhưng quân Minh ở Thục có thể kháng cự Trương Bình Trung sao?Đội quân thiện chiến nhất đất Thục là Bạch Can quân đã bị điều quá nửa tới kinh sư đề phòng Kiến Nô rồi, lại còn liên miên chiến đấu với tặc khấu, bao năm quân tốt chỉ chiến tử chứ không được bổ xung, sớm muộn cũng bị tiêu hao trong những cuộc chiến nhiều không kể xiết.Đó cũng là ý đồ của triều đình Đại Minh.Vân Chiêu biết trên lịch sử Trương Bình Trung được toại nguyện chiếm cứ đất Thục, còn thành lập chính quyền Đại Tây ngay ở Thục.

Sau đó trong cuộc chiến chống Mãn Thanh của chính quyền Đại Tây, đất Thục tan hoang, khiến Mãn Thanh có được thiên hạ phát động di dân Hồ Quảng bù đắp Từ Xuyên.Nên Vân Chiêu rất muốn có Thục, trước khi người nơi này bị tặc khấu và quan binh giết hết.Cùng lúc việc mưu tính đất Thục thì cuộc vận động chỉnh đốn tác phong vẫn diễn ra oanh liệt.

Khiến cho Vân Chiêu mỗi ngày phải đọc lượng lớn báo cáo về công tác này, để biểu thị sự coi trọng, Vân Chiêu không mượn tay người khác.Mấy ngày hôm nay Từ Ngũ Tưởng vắng mặt suốt, nhưng thi thoảng còn thấy hắn mồ hôi đầm đìa chạy ra chạy vào, hôm nay vị trí ngoài cửa số không thấy bóng người đâu.“ Hắn đang làm gì vậy?” Vân Chiêu hỏi Tiền Thiểu Thiểu:“ Hắn bận đi lừa lão bà.” Tiền Thiểu Thiểu tuy thông minh nhưng hắn không có sự chịu khó như Từ Ngũ Tướng, hắn thuộc trường phái hành động hơn là xử lý văn thư, giờ không trâu bắt chó đi cày, phải xử lý văn thư giúp Vân Chiêu:“ Chúng ta chưa bình yên tới mức có thể đi tìm hoa vấn liễu đâu.” Vân Chiêu nhìn con số trên tài liệu, chấm bút đỏ gạch dấu x lớn, bực mình đập xuống bàn:” Số liệu sai hết rồi, người bí thư giám sao không nhìn ra sơ hở lớn thế này.”“ Thì cái đám đó đều bận đi lừa lão bà hết rồi, huynh không ra ngoài kia xem, thú vị lắm, toàn bộ nam tử trông vừa mắt chút của thư viện Ngọc Sơn đều bị đám xấu xí kia trưng dụng rồi, giờ có lẽ trong mắt người ta có lẽ nam nhân đẹp mắt ở huyện Lam Điền không phải vô dụng thì cũng là loại Long Dương ...” Tiền Thiểu Thiểu cười với vẻ thích chí lắm:Vân Chiêu ngẩn ra: “ Thế là sao?”Tiền Thiểu Thiểu theo thói quen kể chuyện hay là nhảy lên cửa sổ ngồi cắn hạt dưa:” Một chàng trai tuấn tú và một tên xấu xí cùng theo đuổi một mỹ nhân, một chỉ có cái bề ngoài đẹp đẽ, một thì bụng đầy kinh luân cùng trách nhiệm.

Tỷ phu, huynh nói xem mỹ nữ vừa gặp một cái liền có thiện cảm với ai?”Vân Chiêu không cần nghĩ:” Đương nhiên là người đẹp mắt hơn.”Tiền Thiểu Thiểu nói càng kích động là hắn cắn hạt dưa càng nhanh:” Khi đám mỹ nữ ngốc bị nhốt trong hoàng cung bắt đầu có thiện cảm với tên đẹp mã, mỹ nhân thi thoảng vào thời khắc nào đó lại phát hiện những khiếm khuyết khó chấp nhận được của hắn.

Còn đám xấu xí luôn vững vàng như Thái Sơn xuất hiện khi các nàng gặp khó khăn, vì mỹ nữ che mưa chắn gió chấp nhận thua thiệt.”“ Tỷ phu, đám xấu xí vì lừa mỹ nhân về nhà mà dùng tới cả thủ đoạn thao túng dư luận rồi, huynh mà không quản thì con mắt chọn trượng phu của nữ tử huyện Lam Điền sẽ sai lệch mất, sau này họ sẽ truyền tai nhau ai cũng cho rằng đẹp mã là ăn hại, xấu xí là đáng tin.


Đám đẹp mã vì tham chút lợi lộc đám xấu xỉ đưa ra mà làm chuyện ảnh hưởng tới bản thân mà không biết, đúng là học sinh thư viện ngày một kém.”Vân Chiêu nhíu mày:” Bọn chúng có thành công không?”“ Thời gian còn ngắn, với lại phải kiểm tra xem có phải là gian tế hay không nên chưa tên nào ôm mỹ nhân về.

Có điều đệ thấy sẽ nhanh thôi, đám nữ tử đó mới tới nơi xa lạ, đang đầy sợ hãi với cuộc sống, theo bản năng sẽ tìm một chỗ nương tựa, yêu cầu là vững vàng đáng tin cậy, nên đệ thấy khả năng rất cao.”“ Ài, thôi được rồi, cho bọn họ một tháng, chúng ta đã tiếp nhận củ khoai nóng này vậy phải xử lý cho ổn thỏa, nhưng nếu nữ nhân của ai có vấn đề thì kẻ đó cũng bị xử phạt.”Tiền Thiểu Thiểu gật đầu:” Đệ cũng nghĩ thế, đám xấu xí đó thèm lão bà tới điên rồi, huynh mà ngăn cản là thế nào cũng có lời oán thán, cho một tháng, không kẻ nào nói ra nói vào được.

Ngoài ra đệ kiến nghị sau một tháng đưa toàn bộ xuống địa phương, quan sát thành quả đợt chỉnh đốn này, nhất cử lưỡng tiện.”Từ Ngũ Tưởng chắp tay sau lưng đi theo một tiểu cung nữ, ánh mắt đầy sự cưng chiều.Tiểu cung nữ Tô Đại rất hoạt bát, cái gì cũng tràn đầy hứng thú, vẫy tay gọi:” Này, tên xấu xí, ngươi tới đây xem cá hoa này.”Từ Ngũ Tưởng ghé tới nhìn con cá trong chậu gỗ:” Nha đầu, đó là cá chép gấm, nghe nói chỉ cần nuôi đủ lâu, cho ăn đầy đủ, loại cá chép này có thể dài tới năm thước, sao, thích lắm à? Chưởng quầy, chọn cho ta hai con đẹp nhất, cho vào chum thủy tinh đắt nhất.”Tô Đại thán phục:” Ngươi biết nhiều thật đấy, không giống tên Ngu gì đó kia, chẳng biết gì cả, đã thế gặp nam tử anh vũ một chút là ngoái đầu nhìn, giống những công công trong cung.”“ Kỳ thực hắn là người rất tốt, rất được đồng học yêu quý.” Từ Ngũ Tưởng tỏ ra là quân tử không nói xấu người khác, nhận lấy chum thủy tinh từ chưởng quầy hiệu cá cảnh, ôm vào lòng:” Trời tối rồi, ta đưa muội về, mai ta có việc phải làm, không thể làm bạn với muội nữa.”Tô Đại rất hiểu chuyện:” Phải rồi, ngươi phải làm công kiếm tiền, ta cũng phải tới xưởng làm quạt.


Tên xấu xí, ngươi biết không, mỗi tháng ta kiếm được hai đồng bạc rưỡi đấy.”Dáng vẻ đáng yêu của tiểu cung nữ làm Từ Ngũ Tưởng suýt nữa đưa tay ra bẹo má nàng, may hắn kiềm được: “ Nha đầu, cố gắng làm việc kiếm tiền, ta cũng phải nỗ lực, không bao lâu nữa lên nhị chưởng quầy thương đội, tới khi đó tiền lương 10 đồng bạc, thêm vào tiền của muội, chúng ta đủ xây một trạch viện đẹp đẽ rồi.”“ Ai muốn xây nhà cùng tên xấu xí nhà ngươi.

“ Tô Đại đoạt lấy chum cá, mặt đỏ bừng bừng bỏ chạy mất:.


Bình luận

Truyện đang đọc