MINH THIÊN HẠ


Từ Ngũ Tưởng nhìn mãi tới khi bóng dáng tiểu cung nữ biến mất, thở dài rời huyện thành Lam Điền, từ đây phải cưỡi ngựa một canh giờ mới về tới được thành Ngọc Sơn.Trên đường đi Từ Ngũ Tưởng đã nghĩ cách ứng phó với cơn giận của huyện tôn, dù sao hôm nay mình bỏ cả ngày làm bạn với tiểu cung nữ này, lơ là công việc, thế nào cũng khiến huyện tôn không hài lòng.Qua mấy ngày tiếp xúc, Từ Ngũ Tưởng đã xác định tiểu cung nữ sẽ là phối ngẫu tốt, nàng tâm tư đơn thuần, lương thiện.Nếu mới đầu thích tiểu cung nữ này hoàn toàn là vì dung mạo của nàng, bây giờ thích con người nàng, khao khát muốn cưới về, nhất định phải là nàng mới được.Hắn rất hâm mộ cuộc hôn nhân của Trương Quốc Phượng, vốn cũng định bỏ tiền ra mời bà mai, nhưng không bỏ thể diện xuống được.Sự xuất thiện của tiểu cung nữ Tiểu Đại làm Từ Ngũ Tưởng cố chấp cho rằng đó là nhân duyên ông trời muốn tác hợp cho hắn.Về tới đại thư phòng thì trời đã tối, nơi đó đèn vẫn sáng, huyện tôn vẫn bộn rộn duyệt văn thư, Tiền Thiểu Thiểu ngồi ở cái bàn nhỏ phía trước cũng đang xem văn thư, còn có năm bí thư giám liên tục chạy qua chạy lại.Đó là hình ảnh một ngày làm việc bình thường của đại thư phòng.Từ Ngũ Tưởng chuẩn bị tinh thần bị huyện tôn chửi mắng, thậm chí đánh một trận, tới trước bàn chắp tay: “ Ti chức tới lĩnh tội.”Vân Chiêu không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi:” Thích cung nữ đó rồi à?”“ Vâng ạ, nàng là phối ngẫu tốt.”“ Vậy ta không nói gì cả, bên nặng bên nhẹ ngươi tự biết, nếu đã tìm thấy đối tượng phù hợp thì nỗ lực vào, đừng để sau này hối hận.”Từ Ngũ Tưởng thấy sống mũi cay cay, khóe mắt ươn ướt, trên đời này vẫn là huyện tôn tốt với những đứa bé xấu xí số phận hẩm hiu bọn họ, định nói gì thì Tiền Thiểu Thiểu ở bên cười nhạt: “ Mai ta sẽ đi bái phỏng cô nương đó, để nàng thấy ấn tượng của mình về nam nhân đẹp đẽ sai lầm ra sao.”Vừa nghe vậy Từ Ngũ Tưởng quay ngoắt sang, hai mắt rực lửa: “ Ngươi dám à?”Tiền Thiểu Thiểu nhìn Từ Ngũ Tưởng một lượt, tặc lưỡi: “ Xem ra ngươi động lòng thật rồi.”“ Chua xót của người xấu xí thế nào, ngươi không bao giờ hiểu được đâu, may mà ta được huyện tôn mua về, may mà khi ở thư viện ta không lãng phí thời gian, nếu không có quá trình quý giá đó, giờ ta nhìn thấy cô nương làm mình động lòng cũng chỉ biết tự ti lặng lẽ tránh đi.”“ Vậy ngươi nghĩ mỹ nam tử không có phiền não à, các ngươi than vãn nữ tử tránh xa các ngươi, không biết ta muốn chẳng được.


Ngươi không biết bị nữ tử nhìn thấy bám lấy như kiến bâu vào mật phiền phức ra sao.

Ngươi không hiểu nữ tử mà ta chưa từng nói chuyện lại vì ta nhảy lầu là tư vị gì, ngươi không thể hiểu bỗng dưng có người không liên quan tới đòi liều mạng với ngươi phẫn uất ra sao.


Hừ, ở trong phúc mà không biết phúc.”Nhân lúc Từ Ngũ Tưởng còn đang phẫn nộ tới run rẩy, Vân Chỉ chỉ cửa sổ nói với Tiền Thiểu Thiểu, nói một câu ngắn gọn: “ Xéo!”Tiền Thiểu Thiểu đạp chân một cái, nghiêng người bay ra khỏi cửa sổ:” Chúc ngươi toại nguyện, ôm được mỹ nhân về.|Vân Chiêu lạnh lùng nói:” Ta cho các ngươi một tháng hoàn thành tâm nguyện của mình, một tháng sau xuống nông thôn, lắng nghe tâm tư của bách tính, đừng chỉ biết nghĩ tới thứ xa xôi, quên đi mục đích ban đầu.”Tiền Thiểu Thiểu chạy rồi, Từ Ngũ Tưởng không còn đối tượng trút giận nữa, đánh nén giận hỏi:” Vậy ai thay bọn ti chức ạ?”“ Những học đệ học muội đẹp đẽ của các ngươi, quan niệm thẩm mỹ của huyện Lam Điền không thể vì lòng riêng của các ngươi mà bị kéo hết xuống cống.”Khuôn mặt khó coi của Từ Ngũ Tưởng xuất hiện nụ cười, khom mình nói:” Đa tạ huyện tôn cho bọn ti chức một tháng.”“ Biết là tốt, làm việc đi.” Vân Chiêu rất chăm chỉ, tuy y chưa lên làm hoàng đế, nhưng chắc chắn thế nào cũng được liệt vào mười vị hoàng đế chăm chỉ chịu khó nhất:Nhìn tổng thể lịch sử, những khai quốc hoàng đế đều lấy yếu thắng mạnh, trải qua muôn trùng hiểm nguy mới nhất thống thiên hạ.Vân Chiêu không thích như thế, y không muốn mình tạo phản nguy hiểm trùng trùng, khổ chiến liên miên, vì dù đánh thắng bao nhiêu trận đánh huy hoàng, thì người chết đều là đồng bào, rất vô vị.Y tin, giữa bách tính không có mâu thuẫn nào không điều hòa được.


Mâu thuẫn chính tới từ kẻ cầm quyền, bọn chúng vì mưu đồ tham vọng của mình kéo bách tính vào, cuối cùng tất cả bách tính trả giá bằng sinh mạng vì bọn chúng.Vì thế yêu cầu của Vân Chiêu với bản thân rất cao, y nỗ lực kiến thiết huyện Lam Điền thành cột mốc cho Đại Minh nhìn vào, để tất cả thấy được con người nên sống ra sao mới là chính xác.Khát vọng với cuộc sống mỹ hảo của con người là điều không thể ngăn cản, đó là đại thế thiên hạ, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.Cho nên căn cơ là quan trọng nhất.Minh thái tổ thành công chính là nhờ ...!Xây tường cao, tích nhiều lương, hoãn xưng vương.Vân Chiêu đang trung thành thực hiện theo tôn chỉ đó.Mùa xuân đã tới cũng là lúc từng thương đội rời khỏi huyện Lam Điền, chưởng quầy các thương đội dẫn hỏa kế đi cúng thần linh, sau đó dưới ánh mắt của Vân Chiêu bước lên hành trình của mình.Bước chân của họ sẽ đi khắp Đại Minh, thậm chí là nơi xa hơn nữa, để sự phồn vinh của huyện Lam Điền thành thật thoại có thật.Tào Hóa Thuần đứng ở bên đường nhìn thương đội liên miên bất tuyệt rời đi, khuôn mặt hờ những bình thản, nhưng đôi tay nắm chặt nổi giân chằng chịt.“ Mười ngày qua có bao nhiêu thương đội rời Lam Điền rồi?”Viên Mẫn lấy cuốn sổ ghi chép ra, sắc mặt hết sức nghiêm trọng trả lời:” Hơn 300 rồi ạ.”Tào Hóa Thuần thở dài:” Mới chỉ mười ngày thôi, vậy một năm là bao nhiêu chứ?”“ Cả năm thì không cách nào thống kê được, đây chỉ là thương đội đi nửa đường, ở nơi xa hơn, chúng còn có nhiều thương đội hơn nữa.”“ Mục đích của Vân Chiêu đã rõ, y muốn độc chiếm thương đạo, sự phồn vinh của huyện Lam Điền được xây dựng lên bằng sự điêu tàn của những nơi khác.”Viên Mẫn hỏi nhỏ:” Nếu vậy chúng ta không cần tranh đấu chính diện với huyện Lam Điền, mà phái thật nhiều nhân thủ chém những xúc tua chúng vươn ra ngoài của y.”Tào Hòa Thuần chua chát nói:” Nếu thời vệ xưởng cực thịnh, chúng ta có thể chặt hết những xúc tua này, nhưng giờ nhân thủ của chúng ta quá hạn chế, chúng ta có thể chặt được bao nhiêu? Mười, hai mươi hay ba mươi cái? Sẽ phải trả giá bằng tổn thất gì, trong khi mất một thương đội, chúng có thể tổ chức mười thương đội, chúng ta chịu nổi tiêu hao sao?”Viên Mẫn bất lực, Cẩm Y Vệ không chỉ còn lại rất ít tinh nhuệ, lại còn bị tha hóa rất nhiều, làm không khéo chuyện lộ ra, bọn họ không chống lại được sự phản kích của huyện Lam Điền.Nhìn tấm gương Tả Lương Ngọc, Dương Tự Xương, Vương Văn Trinh, ai dám tùy tiện chọc vào con thú dữ khát máu đó?Cẩm Y Vệ đi xuống quá nhiều rồi, thậm chí đoàn luyện huyện Lam Điền mỗi năm số ngày dùng để huấn luyện còn nhiều hơn phiên tử bọn họ, trang bị cũng tốt hơn.Ở huyện Lam Điền sở dĩ rơi đồ không ai nhặt, đêm không cần đóng cửa chẳng phải vì dân trí được giáo hóa tới mức độ thời đại thánh nhân, mà kỳ thực chính là nhờ lực lượng đoàn luyện hùng hậu kia, đạo tặc, lưu manh không dám hoành hành nơi này.Vì cái huyện này chính là đám đạo tặc rồi.Trong mắt người khác huyện Lam Điền là nơi giàu có thanh bình, bách tính an cư lạc nghiệp, còn trong mắt Tào Hóa Thuần , nơi này là ma vực bao phủ trong khói đen, đầy rẫy quỷ ăn xác.Bọn chúng đã cắn nuốt huyết nhục Đại Minh vỗ béo mình.Tài phù trời đất ban cho là có hạn, nơi này phồn thịnh ắt phải hút máu của nơi khác bù vào, những thương đội kia là xúc tua huyện Lam Điền vươn ra hút máu bách tính nơi khác..


Bình luận

Truyện đang đọc