MINH THIÊN HẠ


Vân Chiêu cảm thấy rất thất bại, có phải y để Tiền Đa Đa sống thiếu thốn khổ cực gì cho cam chứ, cái bộ dạng này bị người ngoài nhìn thấy có phải mất mặt y không, lấy một viên hồng bảo thạch to bằng quả trứng vịt, dỗ dành: “ Để lại vài viên, làm trang sức cho các nàng, số còn lại đổi thành vàng bạc.

”Tiền Đa Đa lắc đầu ngay: “ Không.

”“ Thứ này đối với nhà ta mà nói là vô dụng, chỉ là những cục đá đẹp đẽ, đổi thành vàng bạc mới hữu ích.

”“ Thiếp thích cục đá đẹp đẽ.

”Vân Chiêu vuốt v e tóc nàng:” Tin ta đi, sau này nàng muốn bao nhiêu cũng có, lúc đó liền thành không giá trị gì nữa.

”Tiền Đa Đa tin lời Vân Chiêu, y không lừa nàng, mặc dù rất thích những viên đá này, nhưng nếu mất đi giá trị, trở thành cục đá thật không phải giết nàng à, thống khổ đắn đo một hồi đậy nhanh nắm lại, dùng toàn lực đẩy cho Vân Chiêu, đầu quay sang bên nói với kiểu muôn vàn đau khổ: ” Mau mang đi đi, đừng bao giờ để thiếp nhìn thấy chúng nữa.

”Vân Chiêu chọn ra viên bảo thạch vừa mắt nhất đặt vào tay Tiền Đa Đa:” Thế này là đủ rồi, rất nhanh thôi nàng sẽ không coi trọng thứ này nữa.

”Tiền Đa Đa nắm chặt bảo thạch, dùng thái độ tủi thân ấm ức của đứa bé vừa mất kẹo hỏi:” Vì sao?”Vân Chiêu bật cười:” Hàng hóa của Hàn Tú Phân thu hoạch được sắp về tới huyện Lam Điền “rồi chứ sao.

Tiền Đa Đa nghe vậy nhảy cẫng lên, rộng rãi cho vào trong rương gỗ, gọi Vân thị trướng phòng tới, tranh thủ trời còn sớm, mang hết bảo thạch ra thị tập Lam Điền, đổi lấy vàng bạc với đám diêm thương từ phương tới.

Vân Chiêu nói tất nhiên không sai.


Trịnh Chi Báo và Trịnh Sâm sau khi phân gia, Trịnh Chi Báo lần cần tới Vân thị để đứng vững ở Vân Nam, cho nên lần này hắn phái người đem toàn bộ hàng hóa chặn của Hàn Tú Phân những năm qua vận chuyển về.

Người mang hàng về lần này là Lưu Minh Lượng.

Sau khi bàn giao hàng hóa xong, Lưu Minh Lượng ngay lập tức tới thư viện Ngọc Sơn, bảo trù tử làm cho hắn bát mỳ nhiều mỡ, nhiều dấm, nhiều hành, nhiều ớt, nhiều tỏi, nhiều mỳ.

Trù tử lần đầu tiên nhìn thấy có người ăn mỳ mà khóc ròng ròng, lại còn ăn nhiều như thế.

“ Trên biển khổ lắm !.

Cua to như đấu, tôm to bằng bắp tay, cá nặng trăm cân, ốc to bằng xẻng, mấy thứ đó là thứ cho người ăn à? Mỗi lần đi ra biển là phải tới hai tháng mới về, không thể chỉ ăn mỗi hải sản được ! Khổ, khổ lắm.

”“ Bốn bề chỉ có nước và nước, khung cảnh nghìn nằm không đổi, nhìn trước, nhìn sau đều giống hệt như nhau, ngày này qua tháng khác ngươi không thấy có gì khác, ngươi tưởng rằng mình đang đứng im một chỗ ! Biển rộng lắm, rộng tới mức khiến ngươi sinh ra sợ hãi.

”“ Gió bão thì, ha ha ha, nói thế nào đây, không thể nói hết được, ngươi thấy mạng sống của ngươi nhỏ bé thế nào, sống sót trong thiên binh vạn mã e còn dễ dàng hơn ! ”Lưu Minh Lượng thao thao bất tuyệt kể cái mạng già của hắn nhặt về được không dễ dàng thế nào, biển khơi không dễ dàng ra sao, nhưng mà đám khốn kiếp không hưng thú với mấy chuyện đó.

“ Nghe nói ngươi và Trương Truyền Lễ cùng nữ nhân Tây Dương kết hợp sinh một đứa con à?”“ Lại còn mắt xanh nữa đúng không?”“ Tối tối ba người các ngươi ngủ chung với nhau phải không? Ngươi là lớn hay là nhỏ?”Phụt một phát, Lưu Minh Lượng phun mỳ trong miệng ra, dứt khoát phủ nhận:” Nói ba lăng nhăng, sao có thể được, tuyệt đối không có chuyện đó.


”“ Rõ rồi, nhìn phản ứng là biết, hắn là nhỏ thế nên mới bị người ta đuổi đi.

”Kệ Lưu Minh Lượng phản bác thế nào đám khốn kiếp nhất định giữ quan điểm của mình, sau khi biết điều muốn biết nhất mới kéo nhau đi xem chiến lợi phẩm.

120 vạn cân hồ tiêu, 30 vạn cân nhục quế, 20 vạn cân đinh hương, cùng với 20 vạn cân đậu khấu, chừng đó là đủ bù đắp lại đầu tư vào tập đoàn hải quân của Hàn Tú Phân rồi.

Những thứ này tất nhiên không mang về Quan Trung mà để lại Quảng Châu cho hiệu buôn Lam Điền kinh doanh, đoán chừng hơn một năm nữa mới có thể đổi hết thành vàng bạc.

Những thứ này tiêu thụ ở phương nam tốt hơn ở phương bắc.

Hương liệu sở dĩ thịnh hành thiên hạ không phải là vì nó có mùi thơm, vì thức ăn thêm hương liệu sẽ khó bị hỏng hơn.

Phương bắc có mùa đông kéo dài cho nên nhu cầu hương liệu không cấp thiết bằng phương nam, vì thế mới để lại Quảng Châu, không tốn công vận chuyển về Quan Trung nữa.

Lưu Minh Lượng mang về rất nhiều thứ.

Vì dụ như hai vạn cân vàng cám, 1100 chiếc ngà voi, 700 cái sừng tê, 1000 cân trân châu, 1000 cân bảo thạch rất đẹp mắt.


Vàng thì đem nấu chảy làm kim tệ, còn ngà voi và sừng tê thì Vân Chiêu không thích chút nào, bởi thế dưới sự khẩn cầu của công tượng, hai thứ này đem cho họ hết.

Huyện Lam Điền không hề thiếu tượng nhân cao thủ, bọn họ chỉ thiếu các loại vật liệu quý, giao ngà voi hay sừng tê cho họ, họ sẽ khiến giá trị của nó tăng lên trăm lần.

Còn về phần trân châu, bảo thạch, Tiền Đa Đa ngang ngược nhất quyết mang về Vân phủ, để nàng kiếm kê xong đưa tới kho phủ đăng ký.

Mặc dù ai cũng nhìn ra từ đôi mắt sói của Tiền Đa Đa là chuyện này không ổn, thế nhưng trước kia Hàn Tú Phân đi Châu Âu, nàng bỏ tiền tư ra đầu tư, mọi người thấy Vân Chiêu không chịu mắng lão bà, bọn họ lại không dám trêu chọc Tiền Đa Đa, cũng đành ngầm thừa nhận.

Lưu Minh Lượng lần đầu tiên được cả trăm người vây quanh, đều là sư đệ sư muội của hắn, không phải đám khốn kiếp, cho nên họ chỉ muốn nghe hắn kể chuyện xảy ra trên biển.

Đây là vinh diệu không dám mơ tới.

Tên này khi ở thư viện học hành có ra làm sao đâu, nếu các môn khác hắn khá chút, đã chẳng cần đi làm thông dịch xếp bét ở thư viện rồi.

Nói chuyện suốt hai ngày.

Mặc dù có văn thư qua lại, nhưng thông qua ánh mắt của Lưu Minh Lượng, đám Vân Chiêu hiểu hết được việc làm của Hàn Tú Phân ở Mã Lục Giáp.

Lưu Minh Lượng tiếp nhận các câu hỏi xong không khác gì bị bệnh nặng, dưới lời tra hỏi có kỹ xảo có mục đích của những kẻ kia, hắn chẳng những nói ra điều mình biết, chuyện mình quên cũng nói rõ ràng.

Tiền Thiểu Thiểu nhìn Lưu Minh Lượng nhũn ra trên ghế, lẩm bẩm:” Không ngờ thuyền của người Tây Dương lợi hại như thế, Lão Hàn, trước kia ngươi ở Bành Hồ kiếm được mấy cái thuyền của chúng đúng là may mắn.


”Hàn Lăng Sơn lau mồ hôi:” Lúc đó ta đúng là nghé con không biết sợ cọp, bày ra chút mưu kế mới chiếm được thuyền, giờ nghĩ lại liều thật, chẳng may bị chúng phát hiện đóng giả, chắc bị pháo bắn mất xác, chết oan ức rồi.

”Đàn Quốc Nhân nhìn ánh chiều tà còn sót lại cảm thán:” Trước kia ta luôn nghĩ chinh phạt Tây Vực mới là sự nghiệp nam nhi, giờ xem ra biển khơi sản vật phong phú, bách tính đánh bắt cũng chẳng thua kém gì.

”Hàn Lăng Sơn coi như có chút kinh nghiệm ở mặt này hơn đám vịt cạn nước Tần, cảm thán: “ Không ra biển chưa biết biển rộng lớn, không ở trên thuyền không biết biển giàu có.

Địch trên lục địa chúng ta có thể đối phó, còn địch ngoài biển, chúng ta nếu không có hạm đội hải quân hùng mạnh, chỉ biết trơ mắt nhìn chúng oanh kích mà không làm gì được.

”“ Bởi thế ta toàn lực ủng hộ Hàn Tú Phân và Thi Lang.

”Lợi ích lẫn nhận thức về biển khơi mà Lưu Minh Lượng mang về khiến cả kẻ luôn phản đối đầu tư quá nhiều vào hải quân như Đoàn Quốc Nhân cũng phải thay đổi thái độ.

Bản thân Lưu Minh Lượng chưa chắc ý thức được tầm quan trọng của biển, nhưng người ở đây đều trí tuệ hơn người, bọn họ đều có phát hiện từ trong lời kể của hắn.

Ý kiến mọi người đã thống nhất, vậy nên có phương hướng tiến lên chính xác.

….

May con tác còn biết viết Vân Chiêu không thích ngà voi với sừng tê đấy, người TQ vẫn chuộng mấy thứ này, cả VN mình cũng thế, cực kỳ đáng lên án.

.


Bình luận

Truyện đang đọc