MINH THIÊN HẠ


Hàn Lăng Sơn cũng tới Dương Châu rồi.

Vừa tới nhà đã dâng một hộp bánh, bánh hoa quế rất thơm.

Vân Chiêu nhìn chằm chằm Hàn Lăng Sơn, không khỏi nghĩ tới kế hoạch mình từng dự tónh, tên khốn này chân dài tay dài, rất thích hợp để ngũ mã phân thây.

Hàn Lăng Sơn thấy ánh mắt hoàng đế nhìn mình rất bất thiện, liền vươn cố ngó trái ngó phải xem có đao phủ không, chắp tay vái:” Lão thần bái kiến bệ hạ.

”Vân Chiêu lạnh lùng nói:” Chưa già.

”“ Sắp, sắp già rồi ạ, chớp mắt một cái là tới tuổi cáo lão hoàn hương rồi.

” Hàn Lăng Sơn trước không sợ trời sợ đất, giờ cũng biết sợ rồi:“ Vậy thì trẫm nhịn ngươi thêm vài năm.

” Vân Chiêu nhón một cái bánh cho vào mồm, ừm, không chỉ thơm mà còn hợp khẩu vị, xốp mềm, ngòn ngọt vừa phải:” Hôm nay lấy lòng trẫm như thế là có yêu cầu gì?”“ Thần không có yêu cầu gì, chỉ mong bệ hạ đừng xa lánh đám Trương Quốc Trụ, bọn họ chỉ một lòng vì chuyện công.

” Hàn Lăng Sơn thở dài:” Chuyện Nhị hoàng tử phong vương, không ai phản đối, nhưng dù bản địa hay hải ngoại đều là bộ phận không thể tách rời của Đại Minh.


Bệ hạ đừng ngay từ đầu đã gieo hạt giống chia rẽ như thế, nên thần xin bệ hạ hạ chỉ nêu rõ, cương vực hải ngoại là một phần chỉnh thể không thể chia tách, nếu kẻ nào dám nhắc tới từ chia tách, xin bệ hạ cho toàn thiên hạ ai ai cũng được chém chết.

”Vân Chiêu gật gù:” Lời này có lý, không thể chỉ dựa vào ý chỉ, còn có biện pháp chuyên môn ứng phó với chuyện này.

”Hàn Lăng Sơn lần nữa khom người:” Xin bệ hạ hạ chỉ, quy định Diêu thân vương không được phép có trên vạn quân, Diêu Châu không được có xưởng quân khí, không được có viện nghiên cứu vũ khí, không được có xưởng đóng quân hạm.

Đồng thời thần kiến nghị, cương vực Đại Minh chỉ được có một cuốn luật, một loại chữ, một đội quân.

”Vân Chiêu cau mày: “ Đây là ý của ngươi sao?”“ Của mọi người ạ.

”“ Ngươi nên biết, thống lĩnh thổ nhân, không thể dùng cách thống lĩnh cư dân Đại Minh, nếu không thì không cách nào khai thác đại dương.

”Hàn Lăng Sơn cũng tính trước điều này:” Các tiên sinh và học sinh ở học viện luật pháp thư viện Ngọc Sơn đã tới Quảng Châu, không lâu sau bọn họ sẽ đi tới các hải đảo Nam Dương khảo sát, định ra biện pháp quản lý đặc thù cho vùng biển Nam Dương.

”Vân Chương ném chén trà quát:” Đao phủ đâu?”Tức thì có hai đao phủ lực lưỡng cầm rìu lớn hung dữ lao vào, đẩy Lê Quốc Thành ra, chém xuống Hàn Lăng Sơn còn đang sững sờ.

Hàn Lăng Sơn tích tắc tỉnh lại, giơ tay đỡ rìu, sau đó đá cho Vân Xuân Vân Hoa tới từ đâu trở về đó, thở dài:” Bệ hạ thực sự an bài đao phủ sao?”Vân Chiêu cười nhạt:” Chính trị không bao giờ có điểm dừng, chỉ cần thắng lợi một lần, sẽ muốn thắng lợi lần nữa, đánh chó rớt nước mới là bản chất chính trị, quả nhiên các ngươi tiếp tục tới đây truy sát trẫm.


”“ Bệ hạ nặng lời rồi, chỉ là một kiến nghị của mọi người, ai nấy đều vì chuyện công cả.

” Hàn Lăng Sơn nhìn Lê Quốc Thành chắn trước người hoàng đế, hắn vội thả hai chiếc rìu lớn xuống:” Bệ hạ, nếu không có ước thúc gì với Diêu thân vương là không thỏa đáng.

”Vân Chiêu đan hai tay vào nhau:” Đã mở cầm biển thì phải mở cho hết, mở một nửa, đóng một nửa, chẳng thà không mở.

Nếu để người ở hải ngoại phát hiện ra, lý do bọn họ sống không tốt là bởi bị TW kiềm chế, lúc ấy ngươi đợi mà xem, không dựa vào một cuốn luật của ngươi mà có thể giúp Đại Minh khỏi chia rẽ đâu.

”“ Ngoài ra, ngươi không nhận ra bản thân ngày một nhát gan rồi sao, năm xưa Hàn Tú Phân mà bị các ngươi kiềm chế như vậy thì đã chẳng làm nổi gì.

”“ Khi đó chúng ta còn chưa có được Đại Minh, lực lượng kém xa bây giờ, các ngươi không sợ Hàn Tú Phân ở viễn dương tạo phản, không sợ Cao Kiệt một mình ở thảo nguyên trở mặt, giờ lại sợ đứa bé mười lăm mười sáu chưa làm được chuyện gì, không thấy quá nực cười hay sao? “Hai người đang nói chuyện thì Vân Xuân, Vân Hoa r3n rỉ tỏ vẻ đau đớn lần mò vào thư phòng, nhặt rìu của mình rồi chạy đi.

“ Thần chỉ dùng xảo kình.

” Hàn Lăng Sơn vội giải thích:Vân Chiêu phất tay:” Hai đứa ngu xuẩn đó nhận không ít vàng của Hạ Hoàn Thuần, trẫm mượn tay ngươi trừng phạt chúng mà thôi.

”“ Nếu thần không né được thì sao?”“ Thế thì chết thôi, đó là kết cục của những kẻ được nước lấn tới.


”Hàn Lăng Sơn khổ sở: “ Nói cách khác chuyện hạn chế thân vương sẽ không qua được chỗ bệ hạ rồi.

”“ Không sai, trẫm đang đợi nhìn thịnh cảnh khắp đại dương đều là thuyền bè Đại Minh ta.

”Mắt thấy sắp trưa, Vân Chiêu mời Hàn Lăng Sơn cùng ăn cơm, Hàn Lăng Sơn lại chẳng có tâm tư ấy, lúc tới chuẩn bị đầy đủ, hi vọng hoàng đế lấy đại cục làm trọng, còn tự tin cho rằng hoàng đế sẽ đồng ý.

Không ngờ hoàng đế từ chối dứt khoát, làm gì còn tâm tư ăn cơm.

Lúc hắn rời đi, Vân Chiêu nói:” Thế giới lớn lắm, mở to mắt ra nhìn, nhìn rõ vào, ngươi nên ra biển mà xem, vạn vạn lần đừng trói buộc mình ở đất liền, đó sẽ là sự tụt hậu lớn.

”Hàn Lăng Sơn nghĩ một lúc rồi nói:” Thần sẽ ra biển một lần nữa xem thế nào.

”Buổi trưa ăn cơm, Tiền Đa Đa, Phùng Anh cứ ngẩn ra nhìn trượng phu, Vân Chiêu đã ăn một bát rồi, các nàng còn chưa động đũa.

Tiền Đa Đa hỏi nhỏ:” Phu quân, chàng thực sự dùng đao phủ với Hàn Lăng Sơn à?”Vân Chiêu bình thản gật đầu:” Đúng thế.

”“ Chàng làm thế liệu Hàn Lăng Sơn liệu có oán hận không?” Phùng Anh hơi lo lắng:“ Chỉ cần là Vân Xuân, Vân Hoa đi giết hắn, hắn sẽ không để ý, thậm chí còn mừng thầm, vì hai đứa ngốc đó không giết được hắn, đó là cách ta cảnh cáo hắn đã bước vào giới hạn của ta mà hắn không có khúc mắc trong lòng.

Đạo lý cũng giống như Đa Đa sai chúng đi làm mấy chuyện không chính thức vậy, chuyện không thành vẫn còn đường xoay chuyển.


”Tiền Đa Đa quay đầu sang nhìn Vân Xuân, Vân Hoa hầu hạ họ ăn cơm, rõ ràng vẫn còn tức vụ hai đứa ngốc này nhận hối lộ:” Sao các ngươi không bị đá chết?”Vân Hoa đắc ý: “ Bọn nô tỳ mặc sẵn giáp mềm rồi.

”Phùng Anh bật cười:” Phu quân xem, trên đời này không có kẻ ngốc.

”Vân Chiêu rất tán đồng, chuyên môn cho Phùng Anh một cái chân gà để thưởng.

Hàn Lăng Sơn rời hành cung của Vân Chiêu đi tìm Vân Dương, thương thảo chuyện cùng hạn chế Diêu Châu.

Vân Dương khịt mũi coi thường yêu cầu của Hàn Lăng Sơn, hắn không bao giờ cho rằng Vân Chiêu sẽ làm cái chuyện ngu xuẩn ấy, sau này cũng không.

“ Đám người các ngươi làm được vài cái chuyện rắm thối không lớn không nhỏ, thế nên kẻ nào kẻ nấy cho rằng mình là nguyên lão khai quốc, có công to với vương triều, nên có thể tác động tới an bài của bệ hạ à? Đám người các ngươi nói hay ho một chút thì là vì nước vì dân, nói tệ hơn một chút thì là muốn đoạt quyền, muốn gạt hoàng đế sang bề lề, nếu là hoàng đế khác, các ngươi bị chém chết rồi.

”“ Các ngươi nghĩ mình khảng khái vì chuyện công, thực chất các ngươi ỷ vào tình nghĩa của bệ hạ, cược rằng bệ hạ không ra tay với các ngươi nên được nước lấn tới.

”“ Các ngươi đừng có đòi hỏi vô hạn như thế, bệ hạ đã chấp nhận phân quyền, làm được tới mức đó đã xứng gọi là thiên cổ nhất đế rồi, người phải thất vọng là bệ hạ chứ không phải các ngươi, thực sự cho rằng chỉ các ngươi mới hành động là vì quốc gia này à?”Hàn Lăng Sơn im lặng lắng nghe.

Trước kia chỉ có hắn răn dạy Vân Dương, từ bao giờ tới lượt Vân Dương nói hắn, nhưng hắn không tìm được lý do phản bác, hắn có thể cảm thấy rõ sự thay đổi từ đám Từ Ngũ Tưởng, Dương Hùng, Trương Quốc Trụ, là người có thể xem ở trung gian, thấy rất khó xử, buông tiếng thở dài “ Xem ra chúng ta nên chậm lại.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc