MINH THIÊN HẠ


Nghe Hàn Lăng Sơn hỏi thế, Sùng Trinh yên lặng suy nghĩ chốc lát rồi lắc đầu, thấy chưa đủ lại lắc đầu lần nữa: “ Quan tài chưa đóng nắp thì làm sao khẳng định được ...!Vậy Vân Chiêu xác định trung gian ra sao? Tào Hóa Thuần nghĩ rất nhiều biện pháp tiếp xúc với quan viên Lam Điền, song bất kể là quan cao tước dày, tài bảo mỹ nhân đều không thể khiến họ phản bội Lam Điền, rốt cuộc Vân Chiêu lung lạc lòng người thế nào?”Hàn Lăng Sơn nhíu mày nghĩ rất lâu: “ Hình như chủ mạt tướng không có thủ đoạn gì đặc thù, chủ mạt tướng mua một đám trẻ con sắp chết đói, sau đó tìm cho chúng tiên sinh giỏi nhất thiên hạ, đợi chúng lớn lên là có thể dùng như lừa ngựa.”Sùng Trinh ồ một tiếng:” Té ra là vậy, bảo sao Tào Hóa Thuần có thể xúi giục Lý Nham, Cái Thiên Vương phản lại Lý Hồng Cơ, cùng với rất nhiều người của Trương Bình Trung, duy chỉ có Lam Điền, ông ta bỏ công sức rất lớn lại không có thu hoạch gì cả.”Hàn Lăng Sơn từng tưởng tượng ra rất nhiều lần cảnh hội kiến với Sùng Trinh sẽ thế nào, nhưng một vị hoàng đế cứ thao bất tuyệt nói chuyện thì chưa ngờ tới.Đại quân Lý Hồng Cơ lúc này chắc là vào được kinh thành rồi mà hoàng đế còn có tâm tình tán gẫu với hắn.Quỷ dị.Vì thế hắn nhìn sang Vương Thừa Ân.Vương Thừa Ân cười tủm tỉm đứng bên ôm phất trần nhìn hoàng đế nhìn hoàng đế với ánh mắt chiều chuộng đáng lẽ không nên có ở thái giám với hoàng đế, phát hiện Hàn Lăng Sơn nhìn mình khẽ gật đầu, bảo Hàn Lăng Sơn thông cảm.Sùng Trinh miệng thì nói, nhưng đôi mắt trống rỗng, giống như không tồn tại hồn phách trong đó nữa:” Hàn tướng quân, ai cũng nói Lam Điền là thiên đường nhân gian, ai ai cũng được ăn no mặc ấm, có phải thật thế không?”Hàn Lăng Sơn tựa hiểu ra điều gì, lòng chua xót vô cùng, vì thế hắn cũng cố ý nói nhiều hơn: “ Bệ hạ, mỗi năm tới mùa này, đỉnh Ngọc Sơn sẽ xuất hiện mỹ cảnh hiếm có.

Đỉnh núi trắng phau phau, lưng núi trùng điệp vẫn xanh biếc, có sĩ tử tản bộ ở đường nhỏ ngâm nga, có sĩ tử hét lớn nhảy qua khe sâu, có sĩ nữ cầm ô xuống núi du ngoạn.”“ Nông phu dẫn trâu ra đồng, xới đất, dẫn nước vào ruộng làm ẩm lần cuối.


Thương cổ gánh gồng đi qua thôn, bán cho đám trẻ con món đồ chơi sặc sỡ, bán phụ nhân kim chỉ ....”“ Tuyết Ngọc Sơn tan đi, men theo triền núi róc rách chảy xuống, tụ lại thành dòng sông nhỏ chạy vắt ngang qua Vân thị trang tử, đổ vào ao lớn, từ ao lại theo kênh mương lan tỏa khắp Lam Điền, thế là mặt đất được dần phủ một màu xanh biếc ...”Sùng Trinh ngồi trên long ỷ, dõi mắt đi thật xa cũng chỉ nhìn thấy cung điện tầng tầng lớp lớp che mắt mình, giọng tựa xa xôi truyền tới: “ Trẫm rất muốn đi xem ...!Nhưng không được, trẫm không thể rời kinh thành, xã tắc cần trẫm, trẫm phải ở đây ...”Khi Hàn Lăng Sơn mùi lòng định khuyên nhủ vài câu, Sùng Trinh tựa hồ thình lình tỉnh giấc, đôi mắt mở lớn đầy vẻ hung bạo, rống lên: “ Trẫm phải giết tên ác tặc ngươi.”Liền ngay đó lấy tam nhãn hỏa súng từ sau bàn ra, nhắm vào Hàn Lăng Sơn bóp cò.Hàn Lăng Sơn đứng nguyên tại chỗ, mà súng trong tay Sùng Trinh cũng không nổ, bóp cò ba lần không ăn thua, không khỏi cuống lên hô lớn "hộ giá, hộ giá".


Sau đó cầm tam nhãn hỏa súng chạy theo lối sau.Không có dây dẫn cháy, tam nhãn hỏa súng sao mà bắn được.Một đám hoạn quan cuống quít chạy theo hoàng đế.Vương Thừa Ân bấy giờ mới rời chỗ, nhưng là để mời Hàn Lăng Sơn uống trà: “ Bệ hạ hiếm khi tỉnh táo.”Hàn Lăng Sơn thở dài, hắn đoán đúng, Sùng Trinh kỳ thực đã điên rồi.“ Bệ hạ không muốn thừa nhận hiện thực Đại Minh sắp mất nên biến thành như thế.”“ Chủ ta xưa nay luôn tôn trọng hoàng đế, cho nên đã đồng ý tiếp nhận con cháu hoàng tộc trực hệ tới Lam Điền lánh nạn, đồng thời đồng ý cấp một khoản quốc khố nhất định để nuôi dưỡng di cô hoàng đế, đồng thời giành cho họ lễ nghi tôn trọng nhất định.

Vậy thứ chủ ta muốn đâu?”Vương Thừa Ân lấy từ trong ống tay áo ra một bức chiếu thư đặt lên bàn.Hàn Lăng Sơn mở ra xem thật kỹ, nội dung thì không có vấn đề: “ Ông chắc đây là thủ bút của bệ hạ chứ?”Vương Thừa Ân buồn thảm nói: “ Ta thừa lúc bệ hạ thần trì mơ hồ cầu xin bệ hạ viết, cho nên mỗi chữ đúng là thủ bút của bệ hạ.”“ Tốt lắm, chỉ là mỗi chiếu thư thì còn chưa đủ đâu.”“ Hàn tướng quân nói tới ngọc tỷ sao?”Hàn Lăng Sơn gật đầu:- Chính là thứ đó.Vương Thừa Ân cười dài: “ Ngọc tỷ là vật vong quốc, Tần triều có thứ này hai đời là mất, Tử Anh hiến ngọc tỷ cho Lưu Bang, Tử Anh bị Hạng Vũ giết.


Các triều đại khác tự nhiên không cần nói, triều Nguyên tuy có ngọc tỷ cũng bỏ mạng ở sa mạc.”“ Cho nên thái tổ Đại Minh chẳng hề coi trọng ngọc tỷ, nói ‘trẫm đánh được cả thiên hạ còn bận tâm tới cái tỷ ấn nho nhỏ sao?’, sau đó lệnh thợ khéo làm cho mình mười bảy tỷ ấn, đặt tên là Hoàng đế phục thiên chi bảo, Hoàng đế hành bảo , Hoàng đế tín bảo, Thiên tử chi bảo, thiên tử hành bảo ...”“ Tướng quân hẳn là hiểu hàm ý của thái tổ chứ?”Hàn Lăng Sơn tặc lưỡi: “ Thứ gì quá nhiều cũng không đáng tiền nữa, có điều ngọc tỷ ban đầu bị Nguyên Mông đưa đi, nay cũng đã có tung tích, ở ngay trong tay Kiến Nô.

Chẳng bao lâu nữa sẽ trở về.”Vương Thừa Ân hỏi: “ Đại Minh vốn làm giảm vai trò của ngọc tỷ, Lam Điền lại bắt đầu chú trọng thứ này sao?”“ Lam Điền chú trọng truyền thừa, chứ không phải ngọc tỷ, đã là vật của hoàng đế thì phải thu hồi.”Hai người đang trò chuyện, đột nhiên tiếng pháo vang lên dữ dội.Nghe âm thanh thì ở trong thành.Sắc mặt Vương Thừa Ân không mấy biến hóa, đứng dậy bê một cái rương lớn đặt trước mặt Hàn Lăng Sơn: “ Trong đây có mười bảy chiếc quốc tỷ mà tướng quân muốn.”Hàn Lăng Sơn mở rương ra, lấy dấu ấn đã chuẩn bị trước, đối chiếu với từng con ấn một, mất một tuần hương sau mới hoàn thành: “ Rất tốt, không thiếu cái nào.”Nói xong buộc cái rương không lớn lên lưng, đi về phía hoàng đế đã rời đi.Hoàng đế không đi xa, đứng ở trên thành lâu của Thừa Thiên Môn nhìn kinh thành đã chìm vào trong hỗn loạn cực độ.Hàn Lăng Sơn đeo rương xách trường đao lên thành lâu, không quấy nhiễu hoàng đế sốt ruột như kiến bò chảo nóng, hắn yên tĩnh dựa vào một góc không ai chú ý nhìn hắn.Nhiệm vụ tối thượng của hắn là đảm bảo hoàng đế không rơi vào tay tặc khấu, khi rời Lam Điền, hắn mang ý chí phải giết hoàng đế, nhưng giờ đây hắn có cái nhìn khác, nếu hoàng đế có thể bình yên trốn thoát, hắn vui lòng nhìn hoàng đế đi … bởi vì vị hoàng đế này thực sự đáng thương.Một hoàng đế đáng lẽ không cần ai thương hại, nếu chuyện đó xảy ra thì đó là bi ai cùng cực rồi.Vương Thừa Ân không nói ra sự hiện diện của Hàn Lăng Sơn, chỉ lặng lẽ theo hoàng đế lúc chạy đông, lúc chạy tây.Một ngày cứ như thế trôi qua.Ngày 18 tháng 3 năm Giáp Thân, tin tức xấu nhất cuối cùng cũng truyền vào cung, đại học sĩ Lý Kiến Thái đầu hàng, kinh doanh đề đốc Ngô Tương đầu hàng, giám quân thái giám Vương Tương Nghiêu mở hai cổng thành Đức Thắng và Phụ Thành, binh bộ thượng thư Trương Tấn Ngạn mở Tuyên Vũ Môn, Thành quốc công Chu Thuần Thần mở Triêu Dương Môn, Bảo quốc công Chu Quốc Bật mở Quảng An Môn ...Một đám "gian dân" mở Đức Thắng môn.Mộc Thiên Đào tuyệt vọng suất lĩnh sĩ tốt còn lại, sau khi mở Chính Dương Môn ra giết thẳng vào đại quân tặc khấu đông nghìn nghịt không thấy điểm cuối.Hoàng đế cầm tam nhãn hỏa súng đi nhanh trong cung.Thái giám Trương Ân khuyên hoàng đế đầu hàng bị hoàng đế mới học được cách dùng hỏa súng bắn chết.Khi hắn tới chỗ ở của hoàng hậu, nhưng không tìm thấy hoàng hậu đâu, lại tới chỗ ở các phi tử, không thấy bóng dáng ai hết, ngay cả cung Trương thái hậu cũng trống không.Không tìm được ba đứa nhi tử, hoàng đế cực kỳ phẫn nộ chĩa súng về nóc Càn Thanh Cung bắn hai phát, vứt hỏa súng đi, dẫn mười mấy hoạn quan, cưỡi ngựa tới Triêu Dương Môn.Vừa mới rời hoàng cung liền gặp phải đám đông tặc binh, đành quay trở lại hoàng cung.Quân Đại Thuận như dòng lũ kéo tới, tràn ngập khắp đường phố, nhưng bọn chúng không ham đánh nhau với số ít quan binh ngoan cường chống đỡ, cũng không cướp phá nhà dân, chúng chỉ có một mục tiêu hết sức rõ ràng.Bao vây hoàng cung.….


….Mấy chương này tác giả viết chất quá, sự mở đầu luôn dễ, viết về cái kết luôn khó khăn..


Bình luận

Truyện đang đọc