MINH THIÊN HẠ


Nơi này chẳng những dân sinh điêu tàn mà lòng người cũng bị đạo tặc nhiều như lông trâu làm mất sạch rồi.Quan phủ đối với bách tính nơi này mà nói là chuyện vô cùng xa xôi, không ai nhớ quan phủ đi từ nơi nào, thống trị nơi này là đám cường hào địa chủ, nhưng chính họ cũng không chịu nổi tặc khấu dày vò, từ năm Sùng Trinh thứ 3 những đại hộ cuối cùng đã bỏ nơi này mà đi, để lại một đám nghèo khó, tự sinh tự diệt.11 năm trôi qua nơi này đã chẳng còn khác gì vùng man hoang.Nếu ngươi cho rằng một nơi không còn thân hào địa chủ tham lam, chỉ còn bách tính bình dân thì cuộc sống sẽ dần tốt đẹp hơn thì ngươi nhầm rồi, nhầm lớn rồi.Một địa phương muốn phát triển thì không thể thiếu vốn liếng, thiếu vật tư, khi một nơi mà chỉ có người nghèo tạo thành, vậy nơi đó đừng mong nói tới sự phát triển, nó chỉ ngày một đi xuống mà thôi.Có điều Vân Chiêu lại thích những nơi như thế, vì ở đó có thi hành bất kỳ cải cách nào cũng không gặp lực cản, càng không lo làm sai thì tình hình tệ hơn.Đạo tặc không chỉ phá vỡ trật tự cuộc sống, bọn chúng còn phá vỡ gia đình cố hữu của người Đại Minh.


Ở nơi này gia đình rất nhỏ lẻ, đa phần bọn họ lấy hình thức cá nhân tồn tại riêng lẻ, vì thế nông trường là lựa chọn duy nhất của Dương Hùng.Sản xuất tập thể, trước tiên phải có người.Ngay từ đầu hắn chỉ nhắm vào đám trẻ con rồi, sau đó dùng đám trẻ con này như bách tính nhát gan như chuột xuống núi.Tổng cộng có bốn đứa bé mang cháo về, những đứa bé kia cũng rất muốn mang cháo về, đáng tiếc chúng húp nhanh quá, không còn cháo nữa.Dương Hùng quay đầu lại phất tay:” Có thể gọi người nhà các ngươi tới ăn.”Thế là đám trẻ con chạy mất sạch.Tiếp đó Dương Hùng hạ lệnh nhổ trại, đi xuống thêm trăm trượng nữa, mọi người nhanh chóng thu dọn xuống núi, sau đó lại dựng trại, tiếp tục nấu cháo nướng thịt.Khi Lê Thành quay về, nó không hề để ý rằng là trại đã chuyển chỗ, cứ nhìn nơi có khói bốc lên, có mùi thịt thơm lừng để chạy tới, lần này nó xin một bát cháo mang về cho mẹ.Dương Hùng rất rộng rãi, cháo đã chín, múc cho nó một bát, trong cháo cũng chẳng thêm cái gì ngoài một nhúm muối, vậy là đủ thành mỹ vị, Lê Thành lại bê bát cháo chạy.Đến tối thì nồi cháo đã xuống tới chân núi rồi.Một đám trẻ con ngồi quây quanh nồi cháo sôi ùng ục, chúng cẩn thận thêm củi, còn rất nhiều người lớn đứng ở lưng núi nhìn xuống với cặp mắt thèm thuồng.Không phải không có ai nhận ra "nồi cháo biết đi", nhưng bọn họ quá đói khát, cái vị mằn mặn trong bát cháo đó, không biết bao lâu rồi họ không được ăn, thế nên bọn họ sẵn sàng mạo hiểm.Nồi cháo tăng dần, một thành hai, thành bốn, thành mười ...!Rồi năm ngày sau, chẳng còn ai ở Lê Gia Bình nữa.Hơn 6000 đã vào ở trong phòng ốc đơn giản ở nông trường.Cuộc sống ở nơi này rất tốt, mỗi ngày có cái ăn, tuy không phải cháo gạo như trước, nhưng cháo kê cũng rất thơm ngon, lại còn được phát quần áo, tuy hơi cũ, song tốt hơn quần áo trên người không biết bao nhiêu lần mà kể.Ăn của người ta, ở nhà người ta, mặc áo người ta cho, vậy thì phải làm việc cho người ta là thiên kinh địa nghĩa.Chẳng biết vị quan nhân này lai lịch thế nào mà nhà giàu như thế.Chưa nói đủ lương thực làm người ta ăn no bụng, vẻn vẹn trâu cày có 36 con, nông cụ thì toàn là bằng sắt ruột đặc, cầm thích tay lắm, hạt giống cũng tốt, nhiều nông phu nhiều năm chưa làm ruộng sờ hạt giống đã biết là thứ tốt.Dương Hùng ngồi dưới mái hiên một căn nhà gỗ, nhìn nông phu kéo cày canh tác khắp nơi, người lóng ngóng, người thuần thục, trẻ con theo sau cầm công cụ đập vỡ cục đất lớn, gật gù nói:” Phải thế này mới đúng là cuộc sống chứ.”“ Năm nay muộn mùa vụ rồi, có điều tới mùa thu thì ít nhiều vẫn có thu hoạch, coi như phần nào bù đắp được khoản thâm hụt.

“ Hoàng Quý cảnh báo: “ Nhưng làm từng bước thôi, ngươi mà định dùng cách này gọi hết bách tính trong núi ra liền một lần thì chúng ta lỗ lớn, trong huyện khó gánh nổi chi phi này.”Dương Hùng mỉm cười:” Số tiền này vốn là của bách tính, do họ làm ra, lấy của dân dùng cho dân thôi mà.

Bây giờ bách tính Hán Trung dùng tiền lương của bách tính Quan Trung, tới một ngày bách tính Quan Trung dùng tiền lương bách tính Hán Trung, chúng ta chẳng qua lấy chỗ thừa bù đắp cho chỗ thiếu thôi mà.”“ Chuyện chúng ta làm là điều phối âm dương, để bách tính có một hoàn cảnh sinh hoạt, ngươi tính toán kiểu đó bị huyện tôn nghe thấy, cẩn thận đi theo vết xe đổ của ta đấy.”Hoàng Quý cười to ba tiếng, hắn phụ trách tiền lương khó tránh khỏi tính toán thiệt hơn, nói thế nào hắn cũng không để Dương Hùng vung tay quá trán, tiền của dân đương nhiên không thể dùng bừa, dù có là dùng cho dân:” Mấy ngày trước Từ Ngũ Tưởng ở Nam Trịnh dọn dẹp lao ngục, giết máu chảy thành sông, ta sợ bách tính trong núi nghe tin sinh liên tưởng không tốt.”“ Ài, cái nơi này dăm ba người tụ tập với nhau đã dám xưng Bình Sự Vương, vài trăm người xưng Bình Thế Vương, đợi có ngàn người xưng là con của thiên mệnh, không giết sao được, phải giết thì người tốt mới có đất mà sống chứ?”“ Vấn đề người khác không coi những kẻ đó là người xấu thì sao? Họ chỉ thấy quan phủ giết người như ngóe mà thôi, huống hồ giết nhiều như thế sẽ có án oan.”Dương Hùng đặt chén trà xuống, cảm thán:” Kỳ thực có ai là không oan đâu, nếu như quan phủ Đại Minh đừng có bóc lột người ta quá đáng như thế, nếu như đám địa chủ đừng hút máu điền hộ tới mức không sống nổi thì đâu ra nhiều người xưng vương như vậy.


Nhìn từ góc độ này mà nói, bọn họ thực sự đều bị oan.”“ Nhưng giờ đây quá loạn rồi, không còn cách nào nữa, Từ Ngũ tưởng phải chỉnh đốn lại quy củ thôi, đám người chúng ta là quan an dân, giết người, cứu người đều là vì sự bình an của Hán Trung, để nơi này thành vùng đất lành.”“ Hoàng Quý, lần này ngươi rời thư viện thao ta tới vùng man hoang, nhất thời tư duy chưa chuyển biến được là điều bình thường, có điều ta phải nói với ngươi, đây không phải Quan Trung, mà là nơi hổ lang hoành hành, không thể nhân từ.”Hoàng Quý không tán đồng:” Nghề của ta vốn là tiên sinh dạy học, nhân từ thiện lương là cái gốc của ta, dù nhân từ có sai chỗ, ta vẫn sẽ kiên trì.

Các ngươi là quan viên, các ngươi mới là thứ dị loại, cách nhìn các ngươi không giống người thường.”“ Nếu có một cái cây mọc lệch, ta nghĩ cách uốn nắn lại để thành đại thụ chọc trời, trong mắt ta con người không phân tốt xấu, tất cả đều phải dùng giáo dục để uốn nắn.”“ Bởi thế chớ lấy lý luận quan viên của ngươi ra làm ta buồn nôn, gặp phải khó khăn, bọn ta chỉ dùng nhân từ, thiện lương gấp bội đã giáo hóa thiên hạ.”Hoàng Quý đứng dậy đi vào đồng ruộng đã xâm xấp nước, nhìn đất mới được lưỡi cày tẽ ra, nhìn thấy giun nhanh chóng chun xuống lỗ, chim én bay trên đỉnh đầu, gọi Lê Thành đang giúp phụ thân cày bừa:” Lê Oa Tử, ngươi có thích đi học không?”Lê Thành không thích Dương Hùng, nhưng lại rất thân thiết với Hoàng Quý mặt có cái bớt, dừng tay lau mồ hôi đầm đìa: “ Cháu không đi đâu, cháu phải giúp cha cháu làm việc.”Lê Hùng nghe vậy vội vàng đá nhi tử một cái, lau bừa tay lên người rồi chạy tới chỗ Hoàng Quý cười nịnh:” Hoàng tiên sinh, có thể cho nhà tiểu nhân ít thời gian không, đợi hoa màu thu hoạch, đông gia phát tiền, thế nào cũng góp đủ tiền học.


Thằng bé đó thông minh hoạt bát lắm, thế nào cũng sẽ học thành tài đấy.”Hoàng Quý ngửa mặt nhìn trời mà thở dài:” Cái thói đời này, không biết đã hủy mất bao nhiêu người tài rồi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc