MINH THIÊN HẠ


Rõ ràng hoàng đế không muốn giúp Trương Quốc Trụ ở chuyện này, hoặc có thể nói hoàng đế đặt mình ngoài cuộc, xem náo nhiệt, dù sao thì kết quả cũng có lợi với y.Lúc này Hàn Lăng Sơn đứng ra: “ Bệ hạ, hay là chúng ta đi gặp một vị cố nhân.”Vân Chiêu vỗ vỗ vai hắn cười: “ Thiểu Thiểu đã nói cho trẫm rồi, sao, ngươi giữ cố nhân lại hả?”Tiền Thiểu Thiểu nhún vai với Hàn Lăng Sơn, biểu thị bất đắc dĩ.Hàn Lăng Sơn vẫy vẫy tay, một quan viên giám sát bộ mặc áo võ sĩ đen bó sát người chạy chậm tới, sau đó được Hàn Lăng Sơn ra lệnh dẫn đường.Vân Chiêu đi ở chính giữa, y đi tới đâu, gần như toàn bộ người trên đường cũng chậm rãi di chuyển theo, trong trời gian ngắn, y đã chia rẽ tan nát quan hệ giữa Trương Quốc Trụ, Hàn Lăng Sơn, Tiền Thiểu Thiểu, Từ Ngũ Tưởng.Đi men theo đường chưa tới trăm trượng, người dẫn đường đứng ở cửa một tiểu viện tử tinh xảo.Cái loại tiểu viện tử này ở thành Yến Kinh có rất nhiều, không lớn, nhưng xây dựng hết sức hoa lệ, rất nhiều vận liệu xây dựng chỉ hoàng gia mới được dùng, rõ ràng là trước kia vương triều Chu Minh dùng bố trí hoàng tộc.Từ khi Lý Hồng Cơ vào kinh, tất nhiên giết hết những người sống trong những tiểu viện đó, đem tiểu viện chia cho công thần.Bọn chúng ở lại đây cũng không lâu, có thể nói là chưa tới 100 ngày, sau đó bị đại quân của Lý Định Quốc, Vân Dương đuổi ra ngoài Sơn Hải Quan.Vì thế Từ Ngũ Tưởng sau khi thành người quản lý ở đây, vì vực lại sức sống của tòa thành chết chóc này, hắn thu những tiểu viện tử không được vào quốc hữu, bán cho những thương nhân muốn đứng chân ở Yến Kinh.Giờ thì giá trị của những tiểu viện tử này không như lúc hắn bán nữa, thậm chí tới mức có tiền chẳng mua nổi, nhất là khi mùa đông năm ngoái hoàng đế tới Yến Kinh, giá đất nơi này tăng lên gấp bội.Vân Chiêu đi vào tiểu viện tử, không khỏi gật đầu, vì nó xứng đáng với tiêu chuẩn nhà phú hào phương bắc.Viện tử không rộng, chỉ có ba dãy, gạch xanh khắc các loại thú điềm lành trải đầy cổng, chính diện cửa là bức tường chắn bố trí cầu kỳ, hận không thể đem toàn bộ ngụ ý mỹ hảo biểu hiện trên đó.Vân Chiêu tấm tắc khen: “ Riêng tường chắn này thôi mà không bỏ ra một vạn lượng bạc không làm nổi đâu nhỉ?”Từ Ngũ Tưởng gõ gõ lên tường, nghe tiếng động vọng lại, lắc đầu: “ Phải ba vạn, dùng gạch vàng mà Kim Loan điện mới được sử dụng.”“ Để lại cho trẫm à? Sắp sinh nhật Đa Đa rồi, nàng ấy thích tiểu viện thế này.”“ Đa Đa tỷ thích ăn lựu, bệ hạ xem hai cây thạch lựu này, đoán chừng không dưới trăm năm, rất hiếm có ở Yến Kinh.”Vân Chiêu gật gù: “ Chưa chết rét là hiếm có rồi, xem ra đã thích ứng với thời tiết ở nơi này.” Nói rồi cúi đầu nhìn sàn đá rửa qua bằng nước sạch:” Rửa thêm vài lần nữa đi, Đa Đa không thích mùi lạ.”Hàn Lăng Sơn nói:” Đành chịu ạ, toàn là hảo hán bách chiến, đổ máu là khó tránh khỏi.”“ Khi rửa sàn tuyệt đối không được dùng nước nóng để rửa, nếu không hơi bốc lên ám vào đồ vật, sẽ thối mười năm ...”Mọi người đi qua đại môn, mặt đất tuy đã dùng nước sạch rửa mấy lần rồi nhưng mùi máu vẫn còn rất nặng, khiến người ta buồn nôn.Trên tường gạch xuất hiện vết súng bắn, cột trụ hoa lệ để lại nhiều vết chém, Vân Chiêu sờ tường:” Các ngươi luôn thô bạo thế sao?”Hàn Lăng Sơn đáp:” Tốc chiến tốc thắng không thể yêu cầu nhiều ạ.”Vào dãy thứ hai của tiểu viện thì rộng rãi hơn nhiều, lại có hai cái giếng, sân được xây theo hình thái cực, thêm vào trúc xanh, mai đỏ chịu lạnh, trông rất trang nhã.Vân Chiêu thương xót nhìn hai bụ trúc bị chém be bét, lần nữa trừng mắt với Hàn Lăng Sơn, trúc sống được ở Yến Kinh thực sự không phải là nhiều.“ Bệ hạ xem gian phong này, bên trong không bị phá hỏng.” Hàn Lăng Sơn vội lảng qua chuyện khác:Vân Chiêu chắp tay đi qua phòng khách, nhìn cây tùng la hán, gật gù:” Rất tao nhã.”Hàn Lăng Sơn chỉ cửa sổ làm thành hình quạt, nói:” Bệ hạ xem cây mai ngoài cửa sổ, đợi khi hoa nở, ở đây đi mỗi bước lại là một phong cảnh, đẹp không tả siết, để cho Đa Đa tỷ rất hợp.”Cả đoàn người đi tới dãy thứ ba, cố nhân bị trói trên cái giá gỗ cực lớn đợi đã lâu, chỉ là bọn họ có vẻ xấu hổ vì bị trói dang chân dang tay gặp hoàng đế, kẻ nào kẻ nấy cúi đầu, còn rũ mái tóc tán loạn xuống, không để Vân Chiêu nhìn thấy mặt.Một giám sát áo đen tóm tóc một người kéo lên, để khuôn mặt đó lộ ra trước mặt Vân Chiêu.Vân Chiêu nhìn rõ rồi không kìm được tiếng thở dài:” Trẫm cứ nghĩ là ngươi vẫn còn ở rừng rậm nguyên thủy Nam Dương làm dã nhân vương cơ, vạn vạn lần không ngờ gặp ngươi ở Yến Kinh.”Trương Bình Trung cạo sạch râu không còn là Trương Bỉnh Trung nữa rồi, chỉ là tên béo mặt trắng.“ Bệ hạ tha mạng ...”Vừa nghe hắn mở miệng cầu xin là Vân Chiêu biết tên này kỳ thực đã chết rồi, chỉ có Trương Bình Trung thà kiên chỉ tác chiến trong rừng mới là Trương Bỉnh Trung thực sự.“ Ba năm trước giám sát bộ trong quân của hắn đã hoài nghi Trương Bình Trung không phải là Trương Bỉnh Trung thật, bọn thần liền đi điều tra tất cả những nơi kẻ này có thể tới.

Mới đầu trọng điểm ở Thiểm Bắc, ở nơi sơn cùng thủy tận, không có tin tức gì, tận khi bệ hạ chuẩn bị tới Yến Kinh, giám sát bộ dùng lượng lớn nhân thủ điều tra mỗi người trong thành.”“ Không ngờ vô tình nhìn thấy một người buôn trâu có tên Trương Bỉnh Khôn hơi giống Trương Bỉnh Trung, cảm thấy hơi giống liền bí mật điều tra.


Kết quả phát hiện ra tên này tới Yến Kinh sáu năm trước, mua một trạch viện từ tay quan phủ, trong mấy năm qua danh tiếng rất tốt, đối xử với hàng xóm hiền hòa, con người nghĩa khí, mua bán thành thật.

Trong nhà có một thê một thiếp, sinh ra hai nam một nữ.”“ Giám sát bộ còn thấy khả năng là nhầm rồi, định thăm dò một chút, nếu qua được thì sẽ bỏ giám sát.

Thế nên mới tới nhà làm một chuyến điều tra thông lệ, nhưng khiến Trương Bỉnh Khôn biến mất tăm, vì thế bắt đầu bí mật điều tra người bên cạnh hắn, kết quả càng điều tra thì càng thấy khả nghi.

Lúc này đã nắm chắc tới sáu thành rồi.”“ Tìm kiếm hắn không được, giám sát bộ giăng thiên la địa võng ở trạch viện này, cho rằng hắn sẽ không bỏ thê tử nhi tử của mình, chẳng ngờ đêm qua ở đây xuất hiện 16 hắc y nhân, bọn chúng vừa xông vào nhà là giết người, bất chấp già trẻ.


Đợi bọn thần điều người tới thì đã chết sạch rồi.

“ Hàn Lăng Sơn giọng đều đều báo cáo:Vân Chiêu nhìn cái mặt Trương Bình Trung không sao tin nổi:” Hắn đích thân tới giết à?”Hàn Lăng Sơn cười lạnh:” Hắn không tới ạ, hắn uống rượu ở một tiểu lâu cách nơi này ba nhà, vừa uống rượu vừa xem người ta giết cả nhà mình.


Điều duy nhất hắn không biết là giám sát bộ đã phong tỏa phạm vi hai trượng.

Cuối cùng tìm ra hắn khi đóng giả ăn mày trốn đi.”Nói tới đó chế nhạo Trương Quốc Trụ:” Hôm nay thần và Thiểu Thiểu tới gặp bệ hạ là vì chuyện này, chứ không phải là vì muốn tách giám sát bộ ra khỏi quốc tướng phủ.”Trương Quốc Trụ hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời.Từ Ngũ Tưởng tới trước mặt Trương Bỉnh Trung, nhìn thật kỹ mặt người này, lẩm bẩm:” Đây chính là sát nhân ma vương sao?” Rồi đá một phát.Không ngờ cú đá này khơi lên hung tính của Trương Bỉnh Trung, hắn ngẩng đầu nhìn Vân Chiêu lớn tiếng hét:” Tới đi, giết gia gia đi, gia gia đứng không đổi tên, ngồi không đổi họ, Trương Bình Trung chính là ta.”Vân Chiêu thở dài đỡ trán ngồi xuống cái ghế được chuẩn bị trước: “ Chính tên này mà cũng xứng cùng trẫm, Lý Hồng Cơ liệt danh cự khấu thiên hạ à?”.


Bình luận

Truyện đang đọc