MINH THIÊN HẠ


Vân Chiêu thấy hôm nay không ngủ được nữa rồi, y biết Phùng Anh nói đúng, chỉ là y thực sự chẳng phải thánh nhân mà không có lòng riêng, ngồi đậy kiếm điếu thuốc lá hút, trầm tư chốc lát nói: “ Nếu ta trao thêm quyền bính cho Hầu Quốc Ngục, bằng vào tính cách của hắn, quân đoàn Vân Phúc khả năng sẽ phải đối diện với một cuộc thanh trừ.

”“ Thì thanh trừ, Vân Phúc thật vô dụng, bao năm qua rồi mà quân đội vẫn giống thổ phỉ hơn quân đội chính quy.

Chàng muốn nắm chặt quân đoàn Vân Phúc không sai, nhưng mà chàng nắm quân đội là để chấn nhiếp thiên hạ, nếu để hỗn loạn như thế này thì chỉ là một đám ô hợp, ai sợ chứ?” Phùng Anh thực sự có tư cách nói mấy lời này, nàng không chỉ là hậu duệ tướng môn, còn đích thân cầm quân ra trận:Vân Chiêu phả ra làn khói, Phùng Anh nói có lý song y cũng có chỗ khó xử:” Nếu như tộc nhân Vân thị cảm thấy ! ”“ Bọn họ cảm thấy? Khi nào tới lượt bọn họ cảm thấy gì chứ? Thiên hạ này do phu quân gây dựng lên, muốn nhào nặn vuông tròn ra sao là ý của chàng mà.

Phu quân, nông phu dạy con còn biết yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi, sao chàng dung túng đám khốn kiếp đó lâu như thế? Đây là chuyện nhà nên thiếp mới nhiều chuyện vài câu, đổi lại là quân đoàn Lôi Hằng, thiếp đã chẳng nói một lời.

” Dù là Phùng Anh nói những lời này cũng phải gánh áp lực lớn mới dám nói ra:Vân Chiêu hoàn toàn không còn chút buồn ngủ nào nữa, khoác áo rời giường.

Phùng Anh ở sau lưng khẽ nói:” Nếu chàng ghét thiếp, thiếp sẽ tới chỗ khác ngủ.

”Vân Chiêu chỉ mặt mình:” Là ta ghét người này mới đúng.

”Phùng Anh mỉm cười:” Nhưng mà thiếp thích.

”“ Ta biết.

” Vân Chiêu kiêu ngạo nói xong rời phòng ngủ:Quân đoàn Vân Phúc chiếm diện tích cực lớn, đêm khuya trong quân doanh cũng chẳng có gì hay ho để mà nhìn, chỉ có ngôi sao lấp lánh trên trời.

Liễu Thành đi theo Vân Chiêu tản bộ mấy vòng trong quân doanh, bất tri bất giác tới phòng Hầu Quốc Ngục.


Lúc này trong phòng Hầu Quốc Ngục còn sáng đèn, cửa sổ khép hờ, đứng ngoài Vân Chiêu có thể nhìn thấy bóng lưng lom khom như thằng gù nhà thờ Đức Bà của hắn, đang cô độc uống từng chén rượu một.

Vân Chiêu nhìn cảnh ấy không khỏi mủi lòng, đi tới cửa sổ nói:” Này, bài thơ kia ta chuẩn bị cho Phùng Anh, không tặng ngươi được.

”Hầu Quốc Ngục không ngờ Vân Chiêu còn chưa ngủ, vội vàng đi ra mở cửa mời Vân Chiêu vào phòng:” Ti chức không có phúc tiếp nhận.

”Vân Chiêu cầm lấy bầu rượu tự rót cho mình:” Quân đội nên có dáng vẻ của quân đội.

”Hầu Quốc Ngục kích vái một cái thật sâu:” Huyện tôn sáng suốt.

”Vân Chiêu phất tay bảo hắn đứng lên:” Từ mai trở đi, triệt tiêu chức vị phó tướng của Vân Tiêu, do ngươi tiếp nhận, ta cho ngươi đặc quyền, có thể gây dựng lại đội chấp pháp.

”Chức vị của Vân Tiêu kỳ thực có hay không cũng được, dù sao là tuần tra sứ của Vân thị, quân đoàn Vân Phúc không phải là nơi duy nhất hắn nhậm chức, làm vậy cũng có cái tai hại.

Mâu thuẫn chủ yếu là Vân Tiêu đã phải mệt mỏi đi khắp nơi, mà hiệu quả tuần tra của hắn chẳng phải tốt lắm.

Hầu Quốc Ngục nghe Vân Chiêu nói vậy thì lòng đầy kỳ vọng:” Ti chức có thể dựa theo kế hoạch của mình đảm nhận chức phó tướng này chứ?”Vân Chiêu bĩu môi:” Mơ à, làm đúng theo chức trách phó tướng của ngươi, ta muốn một đội quân thực sự.

”Hầu Quốc Ngục chưa từ bỏ:” Nếu vậy phải chia nhỏ họ ra, khả năng còn phải thanh trừ một nhóm người.

”“ Ta vẫn nói câu đó, đừng có giết người.

” Vân Chiêu lấy thuốc lá ra, bất tri bất giác y ngày càng dùng nhiều thứ này:” Chuyện quân khốn kiếp nhà ngươi làm, ta đều nhớ hết, liệu chừng.


”“ Ti chức biết ạ.

” Hầu Quốc Ngục cười càng khó coi, mặc dù Vân Chiêu nói chuyện vẫn chướng tai như cũ, hắn biết huyện tôn đã thừa nhận chuyện mình làm, thế là hắn thỏa mãn rồi, nhiệt tình thêm rượu cho Vân Chiêu:Hai người lặng lẽ uống rượu, không nói thêm bất kỳ một lời nào nữa.

Bầu rượu nhỏ thì uống được bao lâu, chẳng đủ khiến người ta say, nhưng đủ đem hết thương tâm, đau khổ hóa thành rượu nuốt xuống, con người cũng hoạt bát hơn, cái mặt kia nếu không xanh lè xanh lét, kỳ thực cũng khá thanh tú.

Kiếm vài chén rượu, hút hai điếu thuốc, Vân Chiêu cũng cởi bỏ phần nào tâm kết.

Về tới phòng ngủ, thô bạo chui vào trong chăn của Phùng Anh, chân tay đều dùng, nữ nhân này hôm nay lắm lời, cần phải trừng phạt ! Mặt trời luôn mọc lên đúng giờ, khi ánh nắng chiếu vào mặt Vân Chiêu, y chẳng có chút phản ứng nào, yên tĩnh như đã chết rồi vậy.

…… ….

.

Hôm đó Hồng Thừa Trù dậy rất sớm.

Uống một bát sữa trâu, ăn hai miếng bánh, một ít rau dại chẳng còn tươi.

Cơm nước trong quân chỉ có thế thôi, bữa sáng của Hoàng Thai Cát đoán chừng cũng chỉ như vậy.

Ngủ say hai ngày, Hồng Thừa Trù rất muốn tắm rửa, tr@n truồng đứng dưới một dòng thác nhỏ, tiếp nhận sự hầu hạ của hai nữ nhân Kiến Châu.


Khả năng là vì tắm rửa thống khoái, tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều, cho nên Hồng Thừa Trù dù nhìn thấy cái bộ mặt rất gợi đòn của Phạm Văn Trình cũng không kích động đánh người, hướng về phía mặt trời hít sâu một hơi:” Mặt trời mới mọc cũng là lúc thanh long bay lên.

”Phạm Văn Trình cười nói:” Đúng như lời Hanh Cửu tiên sinh, rời khỏi Chu Do Kiểm u mê, tới Đại Thanh ta, chính là lúc tiên sinh rồng thoát trói buộc bay lên trời.

”Không có được câu trả lời mình muốn từ miệng Phạm Văn Trình, Hồng Thừa Trù chẳng có hứng thú gì với tên Hán gian này nữa, phất ông tay áo:” Đó là gia phong của Văn Chính công (*) để lại đấy à?”Nói rồi chẳng để ý tới gương mặt khó coi của Phạm Văn Trình, cười ha hả đi về phòng của mình.

Ông ta vốn là một người bận bịu, hiếm có thời gian nhàn hạ, muốn ghi lại những điều mình suy ngẫm mấy năm qua, cho nên về phòng liền trải giấy chăm chú viết lách.

Phạm Văn Trình ở ngoài chờ đợi rất lâu, thấy Hồng Thừa Trù đã hoàn toàn chìm đắm trong văn tự, hậm hực đi gặp Hoàng Thai Cát.

Lúc này Hoàng Thai Cát đang nằm ngửa mặt lên trời, được một nữ tử Kiến Châu dùng ống trúc rửa mũi, gần đây hắn chảy máu mũi suốt, ngày nào cũng phải rửa, làm mũi ấm ướt một chút mới dễ chịu.

Phạm Văn Trình yên tĩnh đợi nữ tử kia xong việc, thấy Hoàng Thai Cát lau mặt vất vả ngồi dậy, khom lưng tới gần đợi hỏi chuyện.

Hoàng Thai Cát bỏ khăn mặt nóng trong tay xuống:” Hồng Thừa Trù có chịu hàng không?”Phạm Văn Trình vội đáp:” Hiện chưa thấy có ý hàng.

”Hoàng Thai Cát uống một ngụm sữa trâu:” Vậy thì cứ tiếp tục, nếu ông ta hàng nhanh như thế thì trẫm cũng coi thường ông ta.

”“ Theo thần thấy, ông muốn giữ thể diện thôi, nếu không muốn hàng, ông ta không thiếu cơ hội tự sát, từ lúc vào quân doanh chúng ta, ông ta ngủ say, ăn tốt, vừa rồi còn tắm rửa.

” Phạm Văn Trình phân tích:” Thần thấy, ông ta chú ý tới nghi biểu như thế, dù là râu tóc hay y phục đều rất chỉnh chú, tuyệt không phải là người mang chí muốn chết.

”“ Hiện giờ ông ta về phòng viết sách, không phải thơ tuyệt mệnh, mà là tổng kết được mất qua mấy năm nắm giữ đại quân, chứng tỏ là muốn truyền thừa lại tuyệt học.

”“ Chỉ cần cho thần một thời gian, nhất định khiến ông ta hồi tâm chuyển ý, tới khi đó bệ hạ chỉ cần lung lạc một chút, không khó thu phục người này.


”Hoàng Thai Cát gật gù:” Tìm nhược điểm của người này cho trẫm, sau đó đánh bại ông ta.

”Phạm Thừa Trù vâng lời lui ra ngoài.

(*) Phạm Văn Trình nghe đâu là cháu mười mấy đời của Phạm Trọng Yêm thời Tống tức Văn Chính Công mà Trù nói tới.

Chương này cơ bản đúng lịch sử.

Trình là người được cử tới khuyên hàng Trù, Trù tuy là tù binh nhưng chú ý nghi biểu, ăn mặc chỉnh chu, râu tóc gọn gàng, thái độ kiên trinh hơn chiến sĩ cách mạng.

Chỉ là khi bụi từ trên mái nhà rơi xuống, Trù đưa tay phủi đi, Trình thấy thế cáo từ về.

Sau khi trở về Trình mới báo rằng:” Hoàng ca ca, thằng Trù tới cái áo nó còn tiếc, làm sao chẳng tiếc cái mạng.

”Hoàng ca ca gật gù:” Mắt chú tinh đấy, anh có kế rồi.

”Hôm sau Hoàng tới thăm Trù, lúc ấy trời trở lạnh rồi, Hoàng mới cởi ngay áo khoác lông chồn nhập khẩu lên người Trù mà rằng:” Chú Trù, ăn mặc phong phanh thế, đang mùa covid lỡ cảm lạnh thì khốn.

”Chỉ một hành động nhỏ làm Trù ấm lòng, sự là đầu năm tới nay do dịch covid, boss Sùng Trinh có phát lương cho Trù đâu, Trù vẫn cắn răng làm quần quật như trâu tránh bị đuổi việc hi vọng dịch qua mau, giờ gặp Hoàng cũng trong cơn nguy khó mà sống tình cảm hào phóng như thế, Trù kêu lớn:” Em xin ký hợp đồng trọn đời.

”Thế là Trù nhảy việc, về sau trở thành nhân viên mẫn cán nhất của Đại Thanh Company li mít tịt.

Ấy là theo sử thì sẽ phải viết như vậy mới đúng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc