OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI

116.


Tuy Ngụy Vô Tiện có khoe khoang đến mức nào thì hắn cũng biết mình không thể chịu nổi nước lạnh thế này. Vậy mà hắn ở trên mặt nước hồi phục còn chưa được bao lâu đã nghiến răng nghiến lợi lặn xuống lần nữa.


Luôn luôn như vậy!


Luôn luôn cũng vậy...


Cho dù là ở trong địa đạo chịu đựng cơn sốt thật lâu, hay là lúc phá vỡ kết giới còn trấn an hắn nói không đau nhưng cuối cùng lại ngất đi. Hay là vì mỗi lần truyền linh lực cảm thấy đau đớn mà đã sớm biết chuyện "Khế" từ trước. Hoặc là không bàn bạc trước với Ngụy Vô Tiện đã dùng linh lực kéo hắn lên...


Nói chung, không có bất kỳ chuyện gì có thể cạy được miệng y, để y tự mình nói ra!


Luôn luôn như vậy, vĩnh viễn tự mình chịu hết mọi đau đớn, cho rằng làm như vậy là tốt với Ngụy Vô Tiện.


Con mẹ nó chứ... Làm gì có đôi đạo lữ nào như thế! Làm gì có ai hành xử như y chứ?!


Chuyện gì cũng không nói với hắn, chuyện gì cũng tự mình quyết định, chuyện gì cũng tự mình gánh vác.


Vừa rồi Ngụy Vô Tiện tức đến mức choáng váng đầu óc, suýt chút nữa đã nhào lên túm lấy cổ áo Lam Vong Cơ chất vấn y một phen. Nhưng mà có một ý nghĩ đúng đắn đã kìm chế hắn lại, nói với hắn rằng tốt nhất không nên nổi giận với Lam Vong Cơ. Chẳng qua y chỉ muốn tốt cho mình nên mới làm thế, tuy rằng bị thương cũng không nhẹ, mỗi lần Ngụy Vô Tiện nghĩ lại những chuyện đã xảy ra mới phát hiện được, sau đó hối hận không thôi. Ngày trước Lam Vong Cơ chỉ cần ôm hắn một chút hôn hắn một cái, Ngụy Vô Tiện cũng sẽ không nghĩ nhiều như vậy. Nhưng bây giờ chuyện "Khế" đã biến thành một tảng đá lớn, Ngụy Vô Tiện đúng là không thể thuyết phục chính mình bước qua cái bậc cửa này.


Nói chung là đang ôm một bụng tức nên Ngụy Vô Tiện bơi rất nhanh, nương theo thân cây mà lặn sâu xuống, linh lực vận chuyển bao bọc toàn thân, sắc mặt càng ngày càng trắng. Lạnh vô cùng, hệt như có từng con dao làm bằng băng đang róc thịt hắn ra sau đó cạo thẳng từng nhát vào xương. Lạnh đến mức Ngụy Vô Tiện phải nhắm mắt lại trì hoãn trong chốc lát rồi mới miễn cưỡng có sức mà tiếp tục bơi xuống. Nếu khi nãy Tùy Tiện bị cái gì đó hấp dẫn nên mới chui xuống chỗ này, bên dưới chắc chắn có vật gì đó có thể dẫn linh, mười phần có đến chín là thuốc dẫn!


Ngụy Vô Tiện nghĩ thông thì đầu óc cũng bình tĩnh lại, dựa theo trí nhớ mà bơi về chỗ vừa nãy Tùy Tiện bị kẹt, sờ sờ tìm dấu vết lúc trước bị đạp ra, hai mắt sáng lên. Tốt rồi, giờ chỉ cần lặn sâu xuống dưới chỗ này là được...


Bỗng dưng cổ chân hắn tê dại, giống như bị thứ gì đó cuốn lấy rồi buộc chặt lại!


Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nhìn về phía mắt cá chân mình, có thứ gì đó hệt như sợi dây thừng màu xanh biếc trói chặt lấy mắt cá chân hắn, không cho hắn bơi xuống nữa.


"....!"


Không biết bằng cách nào, một sợi dây cực nhỏ vươn ra khỏi thân cây sen, giống hệt những sợi tơ ở bên trong ngó sen, tập hợp lại với nhau thành một sợi dây rộng bằng hai ngón tay, cuốn chặt lấy chân hắn. Có vẻ như chỉ cần bất kỳ ai muốn bước qua cái ranh giới kia đều sẽ bị giữ lại. Cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng biết vì sao vừa rồi Tùy Tiện bị kẹt ở đây. Không phải bởi vì rễ cây thân cây dày đặc, mà là vì có cái thứ quỷ quái này cuốn chặt lấy nó!


Ngón tay mảnh khảnh nhanh chóng niết thành một đạo quyết, linh quang lóe lên nơi đầu ngón tay, muốn cắt đứt cái này. Dòng nước trôi ngược ong ong bên tai, kéo sợi dây buộc tóc đỏ thẫm theo dòng chảy của mình, mái tóc đen nhánh của Ngụy Vô Tiện không còn gì trói buộc, xổ tung trong nước. Nhưng lúc này hắn cũng không có tâm trí mà để ý nhiều như vậy, dù sao cũng không thở nổi nữa rồi, chỉ có thể dựa vào linh lực mà duy trì, bị nước đẩy ngược dòng rất khó dùng sức. Động tác ở dưới nước so với trên cạn khó thực hành hơn nhiều, mi tâm Ngụy Vô Tiện cau chặt, linh lực bạo phát, cố sống cố chết cắt đứt sợi "dây thừng" đang cuốn lấy cổ chân mình. Thứ đồ chơi này không biết làm từ cái gì, cắt kiểu nào cũng không đứt. Trái tim đang cố gắng bình tĩnh của Ngụy Vô Tiện cũng loạn hết cả lên, vừa hoảng vừa vội, trong lúc đang nín thở không may uống phải một ngụm nước.


"Ư... òng ọc òng ọc!!!"


Hai mắt Ngụy Vô Tiện trợn lớn, sắc mặt lập tức xanh lét. Nước trong hồ lạnh thấu xương chui vào trong cổ họng hắn, hệt như một con rắn bằng băng luồn lách trong phế phủ, lạnh đến mức toàn thân Ngụy Vô Tiện đau buốt. Lúc này đến lượt cổ tay bị níu chặt, Ngụy Vô Tiện cúi đầu, khó mà tin được nhìn một sợi dây vừa vươn ra từ thân cây trước, quấn lấy cổ tay hắn rồi buộc thật chặt. Cả người hắn bị túm chặt, 'rầm' một tiếng va vào thân cây, đau đến mức Ngụy Vô Tiện không thể khép chặt miệng, uống một ngụm nước thật lớn.


Chết thật rồi lần này thì chết thật rồi... Vừa rồi không nên giận chó đánh mèo ném Tùy Tiện lại, chẳng biết tức cái gì mà ngu đến vậy nữa!


Ngụy Vô Tiện cảm thấy không thở nổi, đại não thiếu không khí bắt đầu không tỉnh táo nữa rồi. Hắn trăm triệu lần không nghĩ đến dưới nước còn có thể xảy ra loại chuyện này, trong bụng tràn ngập hối hận.


Cứu mạng... Lam Trạm, mau cứu ta!


Cái người rõ ràng vừa nãy còn khiến bản thân buồn bực không thôi lúc này chiếm hết tâm trí hắn, giống như chỉ cần động não thì ngay lập tức sẽ nghĩ đến cái tên này đầu tiên. Sắc mặt Ngụy Vô Tiện hết xanh lại trắng, cực kỳ khó coi, sợi dây kia vẫn ngang ngược quấn lấy cổ tay hắn, hai chân vô lực đạp loạn lên thân cây. Nhưng càng ngày hắn càng thấy chẳng còn tí sức lực nào cả, toàn thân đau nhức. Tay chân hắn mềm nhũn, trong lúc hoảng loạn dường như còn nhìn thấy được một khuôn mặt cực kỳ tái nhợt mang theo vạn phần lo lắng...


'Rào!'


Không khí trong lành lập tức tràn vào buồng phổi Ngụy Vô Tiện, làm hắn ho đến mức tê tâm liệt phế.


"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ..."


Cả người Lam Vong Cơ cũng ướt sũng, một tay túm Tùy Tiện cùng với sợi dây buộc tóc đỏ vừa rồi nổi lên mặt nước, tay kia nâng Ngụy Vô Tiện lên trên thuyền. Y đưa tay giữ lại mạn thuyền đang có chút tròng trành, khẽ thở dốc một tiếng rồi lật người lên thuyền, bất chấp dùng linh lực hong khô quần áo, sau đó ôm chặt Ngụy Vô Tiện vào trong ngực, thần sắc tái nhợt lau khô nước trên mặt hắn, vội vàng hỏi:


"Sao rồi?"


Ngụy Vô Tiện: "Khụ, khụ khụ khụ... Ta... Khụ!"


"Trước đừng nói chuyện."


Lam Vong Cơ ôm hắn vào trong lòng, chỉ cần nghĩ lại cũng thấy sợ, siết chặt Ngụy Vô Tiện vào trong lồng ngực mình hơn. Tiếng tim đập thình thịch kịch liệt từng nhịp một nện vào tai Ngụy Vô Tiện, khiến đáy lòng hắn cũng nóng lên. Y luồn những ngón tay mảnh khảnh vào mái tóc của thiếu niên trong vòng tay mình, cẩn thận đỡ lấy đầu hắn, môi mím thật chặt. Ngụy Vô Tiện ho nửa ngày, liếc mắt mội cái đã thấy Tùy Tiện cùng dây buộc tóc của mình trong tay y, trong lòng biết chắc người này thấy dây buộc tóc nổi lên, dưới tình thế cấp bách cầm theo Tùy Tiện nhảy xuống nước. Thân kiếm Tùy Tiện tương đối nhẹ, nhưng nếu rót linh lực vào thì bơi lội trong nước cực nhanh, sẽ mau chóng tìm được Ngụy Vô Tiện. Nhưng hắn vẫn cực kỳ bướng bỉnh mà phun ra một câu:


"Ngươi xuống dưới làm cái gì...?"


"Câm miệng!" Lam Vong Cơ hung dữ quát: "Đừng nói nữa."


Hiếm khi Ngụy Vô Tiện bị y dùng ngữ khí không nhã chính như vậy giáo huấn, ngây cả người:


"Ngươi..."


Trong hơi thở dồn dập, cánh môi nhạt màu kia lập tức chặn miệng hắn lại.


Mấy ngón tay đang nắm lấy quần áo Lam Vong Cơ của Ngụy Vô Tiện lập tức căng thẳng, bị nụ hôn thô bạo kia cắn xé bờ môi, đau đến mức mi tâm nhíu lại, khóe mắt đỏ bừng. Hắn vừa hơi hé miệng ra, đầu lưỡi nóng bỏng của người kia đã lập tức chui vào. Lam Vong Cơ dường như xem hắn thành miếng thịt, muốn một ngụm nuốt luôn vào bụng vậy, hôn vô cùng ác liệt, cắn đến mức môi Ngụy Vô Tiện đau đớn, trái tim run lên từng đợt, hít vào một ngụm khí lạnh vô thức muốn đẩy y ra. Nhưng mà Lam Vong Cơ lại dùng sức siết chặt lấy thắt lưng hắn, khí lực lớn đến mức Ngụy Vô Tiện cảm tưởng eo mình sắp gãy đôi đến nơi rồi, hệt như lúc bị người ta ấn nghiến xuống mà cường bạo. Đầu lưỡi Lam Vong Cơ đảo một vòng khắp khoang miệng hắn, sau đó quấn lấy cái lưỡi nhỏ mềm của Ngụy Vô Tiện mà mút mát. Mỗi lần y hôn kiểu này, Ngụy Vô Tiện đều không thể chịu nổi, toàn thân mất hết sức lực, xương cốt nhũn ra, mỗi tấc da thịt đều trở nên tê dại ngứa ngáy. Hắn vất vả túm chặt lấy quần áo Lam Vong Cơ, sắc mặt tái nhợt vì nụ hôn này mà có thêm vài tia đỏ ửng, nhìn qua đúng là lấy lại được vài phần sức sống. Một lúc lâu sau, Lam Vong Cơ mới thở dốc buông tha cho đôi môi hắn, thấp giọng nói:


"Chúng ta về thôi."


Lồng ngực Ngụy Vô Tiện phập phồng kịch liệt, rõ ràng là chưa kịp khôi phục sự tỉnh táo từ nụ hôn ban nãy, còn bị Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng lạnh lẽo, há hốc mồm mà thở dốc. Nghe thấy vậy, hắn nâng tay lên, túm lấy tay áo Lam Vong Cơ lắc lắc:


"Còn chưa tìm được thuốc dẫn..."


"Hôm nay không tìm nữa." Lam Vong Cơ lạnh lùng quyết định: "Về trước đã." 

Bình luận

Truyện đang đọc