OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI

68.


"Cho dù tìm được thuốc dẫn, cũng chỉ có thể nắm chắc ba phần thôi sao?"


Ngụy Vô Tiện kinh ngạc hỏi, lập tức trở nên căng thẳng. Lam Hi Thần gật đầu, thu lại sắc mặt tươi cười vừa nãy, chút lo lắng không che giấu nổi tràn ngập trong mắt.


"Đúng vậy."


Ngụy Vô Tiện:


"Vậy..."


Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: nhìn qua có vẻ tâm trạng của Lam Trạm không được tốt lắm, chắc hẳn là vì bản thân không có linh lực nên cảm thấy bực bội. Nếu nói với y chỉ nắm chắc ba phần thành công, có khi nào tâm tình y sẽ càng tệ hơn không.


Lam Hi Thần nói:


"Chuyện Vong Cơ mất đi linh lực, ngoại trừ ta và đệ ra thì không ai biết, mà cũng không nên báo cho người khác biết. Cho nên lần này lúc đến Vân Mộng, khi các đệ nói với người khác thì đừng nói là 'tìm thuốc dẫn' mà hãy nói là 'có chuyện riêng'."


Ngụy Vô Tiện đáp:


"Đệ biết rồi."


Nếu gặp người có mưu đồ xấu, biết Lam gia nhị công tử mất đi linh lực, lại không biết khi nào mới khôi phục, không tránh khỏi sẽ nhân dịp này giở trò. Ngày cầu học ngày càng tới gần, rất nhiều môn sinh các gia tộc khác sẽ tề tựu ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, mọi chuyện đều cần chuẩn bị cho thỏa đáng, nếu như lúc này Trạch Vu Quân bỗng nhiên cùng đệ đệ nhà mình xuống núi thì đúng là gióng trống khua chiêng hao tài tốn của không cần thiết, mười phần thì có đến chín sẽ làm người ta hoài nghi. Cho nên Lam Hi Thần mới không tự mình đi cùng y, mà để cho Ngụy Vô Tiện đi cùng y.


Trong mắt người ngoài, dù sao thì Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện cũng là tiểu phu phu vừa tân hôn xong. Nếu như Ngụy Vô Tiện muốn quay về Vân Mộng thăm hỏi, Lam Vong Cơ đi cùng hắn là chuyện hợp theo lẽ thường, sẽ không khiến ai nghi ngờ cả.


Lam Hi Thần nói:


"Muốn lấy được linh vật thì phải dùng linh lực, nhưng lại không được phép dùng linh lực phá hỏng nơi mà linh vật sinh ra. Cho nên các đệ ra tay phải thật cẩn thận."


Ngụy Vô Tiện đáp:


"Vâng."


Lam Hi Thần đột nhiên chuyển sang chuyện khác, cười nói:


"Con mèo kia, ta đã thấy."


Ngụy Vô Tiện sửng sốt, sờ sờ chóp mũi:


"Đệ mới bắt hôm qua đấy."


Lam Hi Thần nói tiếp:


"Ta nghe đệ gọi nó là 'Tiểu Đông Tây'?"


Ngụy Vô Tiện gật đầu:


"Đúng rồi, chính là nó đó, tên do đệ đặt."


Lam Hi Thần dường như có chút buồn cười:


"Tên đẹp."


Ngụy Vô Tiện cũng cười:


"Lấy một cái tên quá cao quý sợ là khó nuôi."


Lam Hi Thần bưng chén trà trên bàn lên, nhấp một ngụm, trong thanh âm cũng mang theo ý cười:


"Vong Cơ có thích không?"


Ngụy Vô Tiện suy nghĩ một lát, lưỡng lự đáp:


"Đệ thấy y... hình như cũng rất thích đi?"


Hôm qua từ lúc bắt đầu đã cực kỳ cẩn thận, giống như đang ôm một con mèo mới sinh trên tay vậy, vuốt vuốt một chút rồi lại ôm vào lòng, nựng cho mèo nhỏ kêu meo meo. Tuy rằng trên mặt chẳng để lộ chút thích thú nào, nhưng mà sang hôm nay lúc Ngụy Vô Tiện ngáp to một cái ngồi dậy từ trên giường nhìn quanh thì đã thấy y cầm một miếng cá mỏng thật nhỏ không biết lấy từ đâu, còn đặt một chén nước nhỏ bên cạnh, kiên nhẫn đút cho con mèo nhỏ kia ăn từng chút từng chút một. Ngụy Vô Tiện vừa nhìn đến cảnh này thì lập tức thấy trong lòng chua thật là chua, thầm nghĩ từ lúc Tiểu Đông Tây xuất hiện, giường đã phải nhường cho nó một nửa, lại còn phải lo lắng khi ngủ Lam Trạm ôm mèo không ôm mình, ngay cả lúc hôn nhau cũng phải lén lén lút lút.


Hôm nay lúc hôn chào buổi sáng Lam Vong Cơ cứ chần chừ mãi, đến lúc xác định con mèo nhỏ đang ăn mấy cái thứ kia thật ngon lành thì mới cúi đầu hôn phớt lên môi Ngụy Vô Tiện một cái. Đôi môi mềm mại chỉ lướt qua một chút, lưu lại mùi đàn hương nhàn nhạt nơi khóe miệng hắn, khiến cho đáy lòng Ngụy Vô Tiện lập tức nhộn nhạo, cực kỳ muốn đuổi theo mà hôn thêm chút nữa. Nhưng mà lúc hắn đang chuẩn bị muốn làm gì thì làm nấy, Lam Vong Cơ đã tiếp tục đi đút cho mèo ăn.


Ngụy Vô Tiện: "..."


Đúng là phiền phức thật mà!


Chẳng biết hắn đây là đang làm chuyện đúng đắn, hay là tự vác đá đập vào chân mình nữa!


Lam Hi Thần nói:


"Vô Tiện, mấy ngày nay đệ đã quen với cuộc sống ở Vân Thâm Bất Tri Xứ chưa?"


Ngụy Vô Tiện dứt khỏi dòng suy nghĩ của chính mình, nói:


"Hả? À... cũng quen rồi ạ."


Lúc đầu còn kháng cự, đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, bây giờ lại phát hiện ra Lam Trạm thật là tốt, vô thức muốn ở gần y hơn. Sự cố vừa qua đúng là đã dọa sợ Ngụy Vô Tiện rồi, lúc ôm lấy thân thể lạnh lẽo của y, thấy người kia mãi không tỉnh dậy, sợ đến mức toàn thân run rẩy, điên cuồng mà truyền linh lực cho Lam Vong Cơ, đồng thời lau đi vết máu trên khóe môi y. Ngụy Vô Tiện cũng không hiểu loại cảm giác này là gì, chỉ biết trái tim vừa ngọt ngào vừa tê dại, luôn muốn chú ý đến nhất cử nhất động của Lam Vong Cơ. Một khi được đối phương ôm lấy mà âu yếm hôn môi thì trong lòng sẽ vô cùng đắc ý, sau đó hiếm khi đầu óc hồ đồ làm một chút chuyện quá phận, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Nhưng mà Lam Vong Cơ cũng chẳng hề từ chối hắn, chỉ im lặng để mặc hắn tùy ý giày vò.


Mấy ngón tay Ngụy Vô Tiện khẽ cong lại, bỗng dưng thấy có chút mất mát. Bây giờ thì như vậy... không biết sau ba tháng nữa sẽ thành như thế nào.


Lam Hi Thần nhìn hắn một lúc lâu, thở dài:


"Đệ vất vả rồi, đồng ý vì "Khế" mà ở lại đây."


Ngụy Vô Tiện xua xua tay, nói:


"Không không, vất vả gì đâu. Bản thân đệ vốn cũng có một phần trách nhiệm với "Khế", nhất định phải ra sức giải quyết thì đệ mới yên tâm được."


Mấy ngón tay của Lam Hi Thần khẽ vuốt ve lớp men tráng ngoài chén trà:


"Tính tình của Vong Cơ, ta rất hiểu. Từ trước đến nay đệ ấy muốn cái gì đều không chịu nói ra, lại vô cùng bướng bỉnh. Cho nên mong đệ hãy bao dung đệ ấy một chút."


Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, thảo nào chỉ mất con mèo cũng làm như trời sập đến nơi rồi, còn xẵng giọng với mình nữa chứ.


"Vô Tiện, đệ có từng nghĩ đến..." Lam Hi Thần mỉm cười nói: "Ba tháng sau, đệ sẽ ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, hay quay lại Vân Mộng không?"


Đột nhiên Ngụy Vô Tiện bị người ta hỏi như vậy, lập tức ngây ngẩn cả người. Khóe môi của hắn giật giật:


"Đệ..."


Tận đến khi một bước ba thốn chậm rì rì mà đi về Tĩnh thất, Ngụy Vô Tiện vẫn còn chút hoảng hốt. Nói đến mới nhớ, hình như cũng có mấy lần hắn tự hỏi mình vấn đề ba tháng sau sẽ về Vân Mộng hay ở lại Vân Thâm, nhưng luôn lấy đủ mọi loại lý do để nghĩ lệch sang chuyện khác, hoặc vô thức bỏ qua vấn đề này, không suy nghĩ quá sâu. Nhưng hôm nay bị Lam Hi Thần hỏi một cách nghiêm túc như vậy, hắn cũng chẳng biết phải trả lời thế nào.


Chẳng phải là nên trở về Vân Mộng sao?


Đó là nơi hắn sống đã thành quen, ăn vui chơi vui hơn Vân Thâm Bất Tri Xứ nhiều, cũng không buồn tẻ chán ngắt giống như đi tu khi ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, còn có các sư tỷ sư đệ để mà tâm sự nói chuyện.


Nhưng nếu như ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ...


Thì sẽ có Lam Trạm.


Thật kỳ lạ, rõ ràng người mới nửa tháng trước đây còn thường xuyên làm hắn cực kỳ bực bội, lúc này lại trở thành một viên ngọc thật nặng nề khảm ngay đầu quả tim hắn, khiến hắn không thể tùy ý lộn xộn. Chỉ cần nghĩ đến chuyện lúc quay về Vân Mộng một mình hắn nằm trên giường của chính mình mặc sức lăn lộn là đã không thể vui nổi rồi. Giống như tất cả cảm xúc của bản thân đều liên quan đến người này, cầm thì khó mà buông thì không nỡ. Ngụy Vô Tiện thở dài thườn thượt, gãi gãi đầu, bước vào cửa Tĩnh thất. Tự mình nghĩ vẩn nghĩ vơ là một chuyện, Lam Trạm có đồng ý giữ hắn lại bên cạnh không lại là một chuyện khác. Có khi Lam Trạm không muốn hắn tiếp tục quấn quýt bên cạnh, ước gì hắn lăn càng xa càng tốt, để bản thân y lấy thêm được chút thanh tịnh cũng nên. Ngụy Vô Tiện xoa xoa mặt, thu hồi mớ rối rắm trong đầu lại, nâng mắt lên cười nói:


"Lam..."


Hắn chết sững tại chỗ, cơn phẫn nộ từ từ dâng lên.


Trong phòng không có lấy một bóng người, chỉ còn lại mỗi tờ giấy trên bàn.


Vốn là muốn tiết kiệm thời gian, để một mình Lam Vong Cơ trở về thu dọn hành lý trước, bây giờ ngay đến nửa đuôi cái mạt ngạch cũng không thấy đâu. Ngụy Vô Tiện mím môi, ba bước thành hai xông lại mở tủ quần áo ra, quả nhiên bên trong trống rỗng chẳng còn thứ gì, người kia mang hết y phục sạch sẽ đi rồi. Mèo mun nhỏ nằm ở trên giường đã buồn ngủ, ngáp một cái thì lại thấy Ngụy Vô Tiện, ngay lập tức tinh thần phấn chấn mà "meo meo" vài tiếng, hai tai dựng thẳng đứng, bàn chân nhỏ giống như bị thứ gì níu lấy, chỉ có thể tội nghiệp đứng yên một chỗ đạp đạp. Bên cạnh nó còn có một tấm vải, phía trên đặt vài miếng cá nhỏ được xé ra thật mỏng, cái chén mà sáng sớm nay đựng nước cho nó uống cũng được đặt bên cạnh. Cái thảm nhỏ đêm qua đã được gấp lại chỉnh tề, để gọn sang một chỗ. Ngụy Vô Tiện nhìn kỹ lại, ở hai góc của tấm vải còn có mấy vết nhăn, hắn nghi ngờ Lam Vong Cơ vốn còn muốn mang theo Tiểu Đông Tây đi cùng, đến cả hành lý cho mèo nhỏ cũng thu xếp xong, đến tận lúc chuẩn bị lên đường mới do dự suy tính, sau đó tháo nút thắt đặt nó ở lại đây. Để đề phòng mèo mun nhỏ chạy theo mình, y thậm chí còn dùng một sợi dây nhỏ quấn vài vòng quanh chân nó rồi buộc vào một góc giường, hờ hững mà trói quả cầu lông này ở đây.


"Vừa nhìn đã biết là lần đầu tiên buộc mèo." Ngụy Vô Tiện tức đến bật cười, đưa tay tháo sợi dây nhỏ kia ra cho Tiểu Đông Tây: "Làm gì có ai buộc chân không buộc cổ chứ. Sợi dây này buộc cũng không chặt, Tiểu Đông Tây giãy vài cái là ra, tuy là không làm đau nó nhưng lại không giữ được mèo..."


Không đúng...


Lam Vong Cơ cố tình buộc như vậy, y sợ làm đau Tiểu Đông Tây. Cơn tức đang phồng căng trong lồng ngực Ngụy Vô Tiện lập tức bị chọc một cái, giống hệt một quả bóng xì hơi xẹp xuống, hạ hỏa ba phần, lại còn có chút dở khóc dở cười.


"Không cần lo lắng, vài ngày sẽ về."


Con mẹ nó nữa chứ...


Chữ viết trên tờ giấy vẫn trầm ổn hữu lực, nhưng nội dung của nó lại trái ngược hẳn với cách hành xử từ trước đến nay của người kia. Ngụy Vô Tiện tùy tiện vò tờ giấy thành một cục, trong lòng bỗng dưng cảm thấy người này sao càng ngày càng giống đứa con nít ba tuổi như vậy chứ...


Đòi hỏi không được thì vùng vằng bỏ đi, không thèm nói lại một câu luôn!


Đây đây đây đây là bắt chước ai không biết?!

Bình luận

Truyện đang đọc